RSS

Tag Archives: Dân oan

XUYÊN TẠC, LỪA DỐI, BỊP BỢM CỦA BỌN ĐỘI LỐT NGƯỜI

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Người ta có thể nói dối 1, 2 lần, nhưng không thể nói dối mãi mãi, chính vì vậy ngay từ thời chống Pháp thì thực dân phương Tây vẫn ra rả chính phủ Việt Minh là “độc tài”, “CPVN không dân chủ”, “CS tuyên truyền, “CS ác ôn côn đồ” này nọ nhưng đến ngày hôm nay CSVN vẫn chiến thắng, dân tộc VN đa số vẫn ủng hộ chính quyền của mình, và đất nước VN vẫn cứ đi lên, chó sủa cứ sủa còn VN vẫn đi lên.

Bọn chúng cố sức tàn bám vào quá khứ !

Rõ ràng là có thể lừa 1 người, 2 người, nhưng không thể lừa dối cả một dân tộc. Dân tộc VN với trải nghiệm hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước, có khả năng nhận thức chính trị xã hội sâu sắc, biết đánh giá đúng chế độ nào tốt nhất, thích hợp nhất cho mình, đó là do đúc kết, hun đút từ 4000 năm văn hiến và bao nhiêu năm loạn lạc, nội chiến, chống ngoại xâm v.v. Vì thế đừng có giơ những chiêu bài “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền”, “chống Tàu” ra lòe bịp thiên hạ, dân tộc VN không ngu, mỗi người VN tự biết cái gì tốt cho mình. Dân tộc VN thông minh sáng suốt cả ngàn năm nhưng bao giờ cũng có một bộ phận ngu dốt nhưng bệnh hoạn tưởng ta đây là hay, ra nước ngoài đọc báo lá cải tiếng Việt (báo free) đọc những luận điệu chia rẽ,bôi nhọ, vu khống, mạt sát trong nước rồi tưởng đó là hay, tưởng đó là chân lý. Con người khác con vật ở chỗ biết nhận thức, chứ không phải ra hải ngoại đọc những cái mới rồi ngây dại, ngây thơ tin theo rồi nhái lại như một con vẹt. Nhưvậy các chú có khác gì 1 bầy súc vật đâu?

Đây là loại gì ? chúng đang làm gì vậy ?

Từ ngày có Internet thì càng nhiều người hải ngoại không còn bị bưng bít thông tin, bị cha chú CCCĐ của mình nhồi sọ (bên đây bài báo nào đăng những tin tức trung thực, tích cực ở Việt Nam thì sẽ không được đăng, báo bị chụp mũ “thân Cộng” thì sẽ bị những đám lưu manh biểu tình tẩy chay, phá hoại tòa soạn, phá hoại những nơi phát hành các tờ báo như siêu thị, tiệm sách, tiệm video v.v.) Internet mà ban đầu bọn phản quốc Việt gian ngỡ rằng có thể lợi dụng đượcđể chống phá Việt Nam hóa ra lại trở thành một vũ khí, một phương tiện, 1 công cụ hữu dụng để CPVN và những người Việt yêu nước khắp năm châu truyền bá thông tin và dùng chính những ý kiến cá nhân của mình để đập tan và bẻ gãy những luận điệu tuyên truyền bịp bợm mất dạy của CCCĐ. Bộ máy tuyên truyền của tư bản phương Tây, những kẻ chống Cộng phương Tây, chủ nghĩa McCarthy của Mỹ và bọn vẹt Mỹ gốc Việt, Tây gốc Việt ngày càng lỗi thời, lạc hậu cũ kỹ và nhai đi nhai lại, bình mới rượu cũ, lảm nhảm năm này qua tháng nọ đến nỗi người người nhàm chán, ai nấy đều cũng ngáp và buồn ngủ.

Ngay cả ở hải ngoại này thì mọi người cũng chỉ lo đi làm kiếm tiền chứ chẳng ai quan tâm đến chính trị hay chống cộng này nọ. Từ ngày có Internet thì “phong trào rận chó” (bọn nó đội lốt dân chủ nên cư dân mạng gọi trại ra là rân chủ, rận chủ, rận ku, rận chúa, rồi đến “rận chó” nầy, đây là bọn chống dân chủ, phản dân chủ nhưng giả mạo dân chủ để gâu gâu) ngày càng suy giảm rõ rệt, ngày càng không mấy người quan tâm, tranh cãi thì tranh cãi mãi từ năm 2000, nói tới nói lui cũng có bao nhiêu đó, VN vẫn cứ hội nhập và đi lên, chúng có làm được gì đâu? Năm nào cũng bảo “năm nay sẽ là năm cuối cùng của chế độ CSVN”, vụ gì thì cũng là “đây là tử huyệt của ĐCSVN”, “chúng ta sẽ đào mồ chôn chủ nghĩa xã hội ở VN” v.v. Tự sướng và hoang tưởng, điên cuồng, ngu dốt đến mức tội nghiệp, hết thuốc chữa.

4820735536Chúng là giống gì ?

Các bạn thử so sánh phong trào chống cộng, phong trào “rận chó” của những thập niên 1980, 1990 và hiện nay xem sao, khác xa 1 trời 1 vực, càng ngày thì chẳng còn bao nhiêu người chống Cộng, trước thì phong trào cũng mạnh lắm, rầm rộ lắm, nhưng ngày càng như 1 đống giẻ rách nát, quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh, ngày càng chẳng ra gì.

Ngày nay chúng nó cũng chỉ thu mình nấp sau Internet, giấu mặt tuyên truyền chửi bới đất nước để thỏa mãn thú tính rân chủ (còn gọi là rận chó). Những tín đồ rân chủ (rận chó) này thì càng lúc càng không ai xem chúng nó là những con người. Chúng chưa đủ tư cách làm người. Chúng nhiều khi chẳng khác gì 1 bầy súc vật lạc lõng đáng thương. Các “lý luận” về rận chủ, rận chó này nọ của chúng cũng ngày càng bị khủng hoảng, chắp vá rất vui, mâu thuẫn chan chát, chẳng đâu vào đâu, thời gian gần đây nhiều bài nghiên cứu, giáo trình của chủ nghĩa Marx Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, CNXH, CNCS được đưa lên mạng bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh của những người cộng sản nước ngoài thì chúng như bịbịt mõm chẳng nói được câu nào ra hồn, vì chúng nhận ra rằng từ trước đến nay chúng chẳng biết gì về những học thuyết trên mà toàn nghe hơi nồi chõ.

Chúng tuyệt vọng nhưng vẫn kêu gào chống cộng !

Nghe đồng bọn rận của chúng bảo CS ngu, CS ác, CS độc tài rồi chúng nó theo tâm lý bầy đàn của loài vật, theo kiểu chó hùa cũng nhái vẹt theo “CS ngu”, “CS ác”, “CSđộc tài” v.v. mà thật ra chúng có biết gì đâu, chúng như những con ếchđáng thương nằm dưới cái giếng ngu dốt của mình với những cảm tính thù hằn, hận thù chống Cộng hẹp hòi cố chấp và ngoan cố.

Mấy năm trước thì bàn dân thiên hạ còn ít nhiều xem chúng là người, và chịu khó giảng giải, giải thích, phân tích này nọ cho chúng hiểu, cố gắng dạy dỗ chúng, truyền đạt những kiến thức đúng về lịch sử, chính trị, xã hội, kinh tế cho chúng. Nhưng giờ đây thì hầu như còn rất ít người xem chúng là người. Bằng chứng là các nicknames mà cư dân mạng, cộng đồng mạng đặt cho chúng và dùng để tả chúng ngày nay như , “rận chủ”, “rận chó” thì chúng ta đều thấy bóng dáng các loài động vật trong đó. Tức là chúng ngày càng bị động vật hóa, gia súc hóa, cầm thú hóa bởi chính đồng bào của chúng. Nếu bọn CCCĐ này không sớm tỉnh ngộ thì thời gian dần trôi, chúng sẽ trước sau gì cũng trở thành một loài sinh vật biết nói, một giống thú đội lốt người thật sự.

Houston tháng 3-2012
Amari tx

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tư 3, 2014 in Tham nhũng

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Xa lộ tử thần cho cờ vàng chống cộng

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Bệnh “Hoang tưởng” với những triệu chứng chúng ta rất dễ nhận diện đó là- “Lúc đầu, bệnh nhân lo lắng, chờ đợi một điều gì đó bất thường, quan trọng sẽ đến, làm thay đổi một điều đang chờ đợi hoặc điều đó có liên quan đến cuộc đời mình , họ thấy những người khác và sự vật xung quanh có một cái gì đặc biệt khác thường, liên quan đến số phận mình, nhưng không thể tự giải thích được…..” – bệnh này đang trở thành căn bệnh quá dễ lây lan, làm rối loạn rất nhiều thang giá trị cuộc sống trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại mà đặc biệt trong các hội , đoàn chống cộng cực đoan (CCCĐ) tại nước BU(Mỹ) .

Khi con người ta sống trong xã hội càng phát triển, người ta lại phải sống cùng với một thứ bệnh mà tự thân nó sinh ra đối lập hoàn toàn với hiện thực cuộc sống thường nhật ,tiêu biểu cho cộng đồng thiểu số dân di cư ở nước BU là nhóm người Việt cực đoan , bởi cái thể “hoang tưởng” trong đầu óc những kẻ CCCĐ đó là sự khoe khoang , khoác lác , nổ , tưng bừng ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ chỗ nào. Ở đâu người ta cũng không ngại khoe khoang về sự hiểu biết, về học vấn, bằng cấp, về tầm quan trọng của bản thân, về bất cứ thứ gì…hòng trấn áp đối thủ trong công việc , hội họp , hội thảo vv….và vv..

Mấy ông nhà báo phạm luật “làn ranh Quốc- Cộng” có chạy đàng trời !

Trong thành phần chống Cộng cực đoan tại Hoa Kỳ thì số người mắc triệu chứng bệnh hoang tưởng chiếm nhiều nhất ,một sản phẩm của “phát minh” siêu tưởng đó là cái được gọi bằng một cụm từ “lằn ranh Quốc-Cộng” là “đỉnh cao” trí tuệ nhất của cờ vàng chống cộng . Cha đẻ của nó là ông cố đại tá Hoàng đạo thế Kiệt , chính “phát minh” này đã biến lằn ranh đó thành một “xa lộ tử thần” cho khối kẻ đồng hội , đồng thuyền của ông tác giả . Chính sự ngẫu hứng đưa ra khái niệm “lằn ranh Quốc-Cộng” đó nên nó không có một lập luận- biện giải- nói tóm lại là không có một tiêu chí để phân biệt như thế nào là “Quốc” , như thế nào là “Cộng” nên đám cờ vàng CCCĐ khi thừa kế nó đã suy diễn mỗi người mỗi phách , dùng nó làm “bảo bối” tùng xẻo nhau bất cứ hoàn cảnh nào , thật giống như ông cha chung chết bất đắc kỳ tử để lại gia tài không di chúc cho đám con nghịch tử , bất trị . Biết bao cảnh cười ra nước mắt trong cái cộng đồng CCCĐ ở xứ BU này .

Không hiểu tại sao khi đến cái đất nước của BU (Mỹ) tạm dung, có phải do thổ nhưỡng , khí hậu thay đổi hay sao mà nó làm thay đổi “khẩn trương” và “sâu sắc” đến não bộ của dân cờ vàng CCCĐ đến , mới ngày nào tụt quần bỏ chạy khi chưa thấy bóng dáng “địch quân” đâu chỉ vài anh du kích làng , xã đã ríu rít dạ , thưa em xin hàng -vậy mà qua đến đây “lòng yêu nước” lại “ngùn ngụt” bốc lên đỉnh đầu , căn bệnh hoang tưởng bắt đầu hoành hành đám dân cờ vàng CCCĐ này mỗi ngày thêm trầm trọng .

Bên nước BU nói về giao thông thì là đỉnh điểm về số lượng và quy mô trên toàn cầu , ngoài những xa lộ liên bang còn có những con lộ của các địa phương nói nôm na là tĩnh lộ . Có những con lộ chia đôi bằng lằn vạch màu vàng , BU hay gọi đó là những con lộ “tử thần” . Người viết cũng đã thử lái xe trên những con lộ đó chỉ vì muốn đi tắt cho nhanh và chỉ một lần là vẫy tay xin chào vì sự nguy hiểm cực kỳ , chỉ cần lạng tay lái cán vạch thì lãnh đủ . Đấy !ta hình dung cái gọi là “lằn ranh Quốc-Cộng” nó cũng mong manh và đầy sự nguy hiểm như “xa lộ tử thần” trên đất nước BU vậy .

Lằn ranh đã vạch – cái trò mờ ảo của lằn ranh đã phát huy đỉnh điểm bi , hài của trận tuyến “người Việt quốc gia” (NVQG) và “Việt gian cộng sản” (VGCS) . Vì thế ở cái gọi là “Cuốc ra VNCH” này ai ai cũng cho rằng mình dân tỵ nạn CS mà như vậy thì phải sơn lên trán hai chữ chống Cộng . Cái đó không lạ vì muốn yên ổn làm ăn , vì khoái a dua , khoái bầy đàn theo tập quán di truyền . Cái Lạ ở đây là thành phần này lại cho rằng mình “chống Cộng toé khói” hơn kẻ khác, ngay cả đối với những “chiến hữu” đã từng vác cờ chống cộng “mửa ra lửa , khạc ra khói” , gào thét đến sùi bọt mép trong các cuộc biểu tình khi có đơn đặt hàng cũng vẫn là những địch thủ với nhau , đây là di truyền của loài người trong quá trình tiến hoá của cuộc sống bầy đàn còn sót lại trong nhóm cộng đồng người Việt này .

Trước đây khi còn chiến tranh thì lằn ranh của mỗi trận đánh còn có địa hình , điạ vật để giảm thiểu tai nạn không nện vào lưng đồng đội , bây giờ lấy cái quy ước gì để phân biệt đâu là NVQG đâu là VGCS ? chính vì lẽ đó nên trên xa lộ tử thần này lắm chuyện xảy ra mà kỷ lục thế giới đã được xác lập cho sắc dân thiểu số này trên đất nước BU đang được mệnh danh là thiên đường tự do này .


Tự do ngôn luận cho những người Việt chân chính trong cộng đồng cực đoan .

Đám cờ vàng CCCĐ nghĩ ra một “luật lệ” giao thông trên con đường vạch ranh giới “Quốc-Cộng” này là : Đã là người “Cuốc ra” phải – không về Việt Nam- không gởi tiền về làm giàu cho cộng sản- không ủng hộ bất cứ trương trình , hành động nào mà CSVN ban hành hoặc vận động người dân trong nước thực hiện (kể cả chống mại dâm)- không được khen ngợi bất cứ cái gì CS làm (kể cả việc xây dựng quân đội hiện đại để bảo vệ tổ quốc) – phải ủng hộ Tàu đánh thắng CSVN sau đó chúng ta mò về đánh bại giặc Tàu – Tuyệt đối phải bịt tai , bịt mắt trước nghị quyết 36 của CS…vv…và ..vv. Vậy thì chiến tuyến phân biệt giữa “Quốc” và “Cộng” cụ thể và rõ ràng lắm rồi nha , bây giờ chỉ còn thi hành luật chơi. Luật là một chuyện , chơi theo luật mới là khó , Bây giờ cuộc chiến của các tay đua ai là người “chống cộng” số một đăng quang ? các địch thủ vẫn đương đầu gườm nhau trên đường đua với nhau , nhưng những chiến tuyến vô hình mà cờ vàng CCCĐ tưởng tượng kia không còn phân biệt nổi đâu là “địch” đâu là “ta” . Than ôi ! Diệt Cộng sản đã khó , diệt tay sai Cộng sản địch trong hàng ngũ mình càng khó hơn gấp bội, người chiến sĩ “Cuốc ra” như kẻ quáng gà khi chiều tà của những năm tháng dài chống cộng , bi kịch bắt đầu xảy ra với luật chơi trên xa lộ tử thần này .

Cách tốt nhất , hiệu quả nhất để bắt quả tang những “tài xế chống cộng” tham gia giao thông không cán vạch , lấn vạch hoặc có kẻ to gan cùng mình như ông BĐQ Nguyễn Phương Hùng là phi luôn sang bên kia lằn ranh để chạy “mát trời ông địa” thì đám “phú lít” ( police) tuần tra cờ vàng CCCĐ “Pó tay -pó chân” vì tay lái liều lĩnh này. “phú lít” cờ vàng CCCĐ chỉ dám rình mò kẻ tay mơ phạm luật thôi . OK- luật bất vị thân , bất cứ em nào cán vạch thì các “phú lít” cờ vàng CCCĐ đều thổi tuốt , thà thổi nhầm còn hơn bỏ sót , lôi đầu kẻ pham “luật” đấu tố trên các báo , các trang mạng , trong các cuộc hội thảo ì sèo , không khí cực kỳ nóng bỏng , gây cấn , sặc mùi hài kịch , từ đó xuất hiện một hiện tượng có một không hai trên cái cộng đồng di dân này là “phu lít” giao thông nhiều hơn người tham gia giao thông , hệ quả của sự bất thường này là “phú lít” rình thổi phạt “phú lít” – “phú lít” đồn này (hội đoàn) thổi phạt đồn kia ..vv… choảng nhau om xòm , lôi nhau ra nhờ BU xử, BU cũng phải nghiến răng phân xử đám con trời đánh này nếu không chúng nó lại nói BU không “Rân trủ” .

Chuyện mới đây nhất xảy ra mà kẻ phạm luật chơi trên “xa lộ tử thần” là ông “tài xế chống cộng” báo người Việt , không biết vô tình hay cố ý mà chở “kiện hàng” nhục mạ quân dân , cán chính “Cuốc ra” của ông có cái tên như ma xó “Sơn Hào” , ôi thôi các “phú lít” CCCĐ nhào vô bắt tận tay , day tận trán thộp cổ về “đồn” lấy khẩu cung , mở phiên đấu tố rần trời , bắt phải hạ sát kẻ ném “kiện hàng” đó lên xe là nhà báo Vũ Quý Hạo Nhiên bằng cách của các võ sĩ nhật bổn thường làm “Harikiri” mổ bụng tự sát , ngoài ra còn bắt ông báo Người Việt (già dái non hột) thề bán sống bán chết kể từ nay không dám phạm luật cán lằn ranh “rao thông Quốc-Cộng” nữa !

1 Hình ảnh

Các quan toà “phú lít” CCCĐ định tội kẻ phạm luật báo Người Việt .

Đồn trưởng “phú lít” Nguyễn Xuân Nghĩa, các “phú lít” viên vô cùng năng động và tích cực là : Nhan Hữu Mai,Nguyễn phục Hưng. Phan Tấn Ngưu, Trần Vệ, Nguyễn Văn Cừ, Trần Quang An, Phan Kỳ Nhơn, Bà Diệu Chi , Bà Trần Thanh Hiền, Bà Dương Cang .vv..Những thành phần chống Cộng cực đoan và ngu xuẩn này đua nhau lên tiếng cho rằng chỉ có họ mới vì quê hương, đất nước,chỉ có họ là chống cộng “tuyệt đối” rồi thừa cơ nhận vơ tinh thần “yêu nước” rất ư là độc quyền cho chính mình. Dân làng nhàng làm gì có quyền “yêu nước” nhất và “chống cộng” như họ được. Tất cả phải được họ kiểm soát chặt chẽ và giám sát nhất cử nhất động . Hậu quả là sau những thủ đoạn thổi còi, chụp mũ suốt hơn 37 năm qua, những “tài xế” chống cộng bằng mồm ở hải ngoại chỉ len lén theo lằn ranh đã vạch sẵn trên “xa lộ tử thần”. lạng quạng mà lạng lách đòi vượt mặt thì ốm . Chính quyền bản xứ BU cũng ngán ngẩm cái cộng đồng có những hội đoàn tổ chức bát nháo này do đó họ cũng đánh bài “lờ” cho chắc ăn ,đến nỗi BU nghi ngờ tuốt luốt và cho là cộng đồng Việt phân hóa trầm trọng .

Đám ngu dốt CCCĐ, ỷ thế sống kiểu bầy, đàn cắn càn những người Việt chân chính , với tinh thần “chống Cộng” cùng quẫn , với tinh thần “quân ta” nhất định quyết tử với “quân mình” đã làm cho sự đoàn kết của khối “người Việt cuốc ra” hoàn toàn tan rã , mớ hy vọng trở về đập tan chế độ CSVN và “Rải phóng” đất nước đã trở thành hoang tưởng vô bờ .

Houston tháng 7-27-2012
Amari TX

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

BẢN NĂNG PHẢN XẠ CỦA CỜ VÀNG

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Khi cần tập hợp nhau thì biện pháp kích động là bước khởi động không thể thiếu của dân cờ vàng, nhằm kích thích “phản xạ cờ vàng” – tập hợp số đông cùng hội cùng thuyền – biểu dương lực lượng, để hù dọa trấn áp đối phương bảo vệ bầy đàn. Nó giống y như tiếng tru tiếng hú để thông tin với nhau của các loài động vật hoang dã nhằm cảnh báo mối nguy hiểm đang xuất hiện đe dọa chúng.

Không kích động nhau cờ vàng chắc chắn sẽ tan rã.

Việc báo động lâm nguy trong thế giới bầy đàn hoang dã từ xa xưa đã là điều rất tự nhiên và cần thiết, đó là quá trình tiến hóa hàng triệu năm của loài vật. Nó rất hữu ích trong việc bảo vệ sự tồn tại của giống nói, nó là bản năng di truyền, nó ăn vào máu biết bao thế hệ để tạo thành phản xạ nhằm đối phó với những hiểm nguy của thế giới xung quanh.

Khi con người tiến hóa làm bá chủ thiên nhiên, thống trị thế giới muôn loài, không còn kẻ thù từ thế giới hoang dã, mối hiểm nguy từ các giống loài khác không còn, phản xạ bầy đàn của con người đã thoái hóa. Tàn tích của phản xạ chỉ còn là sự giật mình khi có tiếng động bất thường.

Có một nghịch lý là dân cờ vàng mấy chục năm qua lại ra sức tạo ra những phản xạ bầy đàn đã thoái hóa của con người cho chính bầy đàn của mình để xù lông với đồng loại.

Giống như thế giới thiên nhiên hoang dã, dân cờ vàng rất lo sợ cho sự tồn tại của bầy đàn mình cho nên mấy chục năm qua họ đã tạo được sự phản xạ rất đặc biệt, rất nhậy bén, không giống ai mà ta chỉ có thể đặt tên là “phản xạ cờ vàng“.

Nếu so sánh với loài vật hoang dã thì nó không khác tí nào cả. Cũng lo sợ hiểm nguy, cũng ra sức tạo hiệu ứng báo động dây chuyền trong bầy đàn, cũng phát đi những tín hiệu báo động về “nguy cơ” và cũng sử dụng đám đông nhe răng xù lông để uy hiếp đối thủ. Nó rất đặc trưng không thể lầm lẫn với bất cứ cộng đồng nào, nhưng nó khác loài động vật hoang dã một chút ở chỗ cờ vàng kích động nhau không đơn thuần chỉ là tru lên tiếng báo động hiểm nguy mà họ luôn phóng đại cường điệu quá mức sự nguy hiểm.

Cờ vàng nhận thức rằng cường điệu phóng đại bóp méo để kích động sẽ đánh động bầy đàn tốt hơn, quy tụ nhau được nhiều hơn, gia tăng được sức mạnh bầy đàn hơn và cảm thấy bình an, nhẹ nhõm khi quần tụ được đám đông cùng nhau xù lông khoe nanh vuốt. Họ thừa biết rằng xù lông để trấn áp đối phương thì hiệu quả càng ngày càng ít ỏi nhưng họ vẫn cứ phải làm vì cái cần của họ là thích được sống trong hơi thở đồng điệu, sự chở che của bầy đàn và hơn nữa, nó trấn áp nỗi tự kỷ ám thị của chính mình.

Động vật hoang dã dùng tiếng tru, tiếng kêu hay những tín hiệu hình thể trực quan để báo động nhau. Dân cờ vàng không thể tru lên được cho nên nhất thiết phải có những cơ quan truyền thông cờ vàng để làm công việc đó. Những cơ quan truyền thông cờ vàng là nơi để cộng đồng cờ vàng cùng nhau góp tiếng nói kích động và cảnh giác nhau về những “nguy cơ”. Những cơ quan này phải xác định rất cụ thể cái mà họ gọi là “lằn ranh quốc cộng” để tác nghiệp. Truyền thông cờ vàng phải biết đâu là “nguy cơ” và phải biết đâu là làm lợi cho CS.

Nguy cơ cộng sản trong cộng đồng cờ vàng xưa nay vẫn là bóng ma vô hình len lỏi mọi ngóc ngách cuộc sống của họ, và trở thành nỗi tự kỷ ám thị trầm trọng. Dường như chẳng có lúc nào họ không cảnh báo nhau về “nguy cơ” đó và hình như ở đâu cũng có thể có nguy cơ Cộng Sản rình rập. Mỗi thành viên cộng đồng cờ vàng đều có những đánh giá về nguy cơ khác hẳn nhau cho nên mấy chục năm qua cứ như thế nguy cơ nó tràn ngập trong cộng đồng cờ vàng và đã đến lúc họ cảm thấy bất lực vì nguy cơ đầy dẫy mà những tiếng kêu tụ tập bầy đàn càng ngày càng yếu ớt, và cái vũ khí nhe răng xù lông hù dọa càng ngày càng mất dần tác dụng.

Chính cờ vàng đang lãnh lấy hậu quả từ những “nguy cơ” được họ tạo ra để hù dọa nhau. Từ chỗ nó không có thực, phản xạ bầy đàn làm nó thành mối đe dọa có thực và nó trở thành nỗi tự kỷ ám thị có sự truyền nhiễm như một thứ dịch bệnh nặng nề đeo bám họ.

Cộng đồng Việt ở hải ngoại còn nhớ rõ những trò kích động nhau để chống lại cái gọi là “nguy cơ Cộng Sản”, “tuyên truyền làm lợi cho CS”, hay “phỉ báng cờ vàng” mà chỉ có họ mới nhìn thấy nó trong sợi dây thắt lưng một ca sĩ, nhìn thấy nó trong những bức tranh triển lãm nghệ thuật, và ngay cả trong cái chậu rửa chân. Qua sự kích động thì dân cờ vàng nào cũng thấy đó là “nguy cơ” cần phải dập tắt. Họ thực sự bị ám ảnh mạnh bởi lá cờ đỏ sao vàng đến nỗi bằng mọi giá họ không để cho nó xuất hiện bất cứ nơi đâu dù là trên sợi dây nịt hay một thoáng truyền hình. Sự kích động lẫn nhau cũng chỉ đi đến cái đích cuối là tụ tập bầy đàn để tỏ thái độ chống lại những “nguy cơ” họ tự tạo cho mình.

Sự kích động lẫn nhau cũng nhằm nuôi dưỡng hận thù và ra sức tố cộng với mục đích hạ thấp hình ảnh của đảng CSVN bằng những trò nói láo để vuốt ve lừa mị nhau về hình ảnh một đảng CS tàn bạo thối nát đang suy tàn vì mất lòng dân. Họ cho rằng nhân dân trong nước cũng đang phẫn nộ sẽ có tiếng nói chung với bầy đàn của họ và họ mơ đến việc “giải thể Cộng Sản”. Chính vì đua nhau nói láo để tố cộng cho nên họ rất lo sợ làn sóng người trở về VN và tất cả những thông tin về sự thật mà họ cho rằng “có lợi cho Cộng Sản”.

Chỉ cần một cái bắt tay của BU MỸ với CS đã đủ “làm lợi cho cộng sản “gấp trăm ngàn lần những lời lẽ vu vơ mà cờ vàng tố khổ. Tuy nhiên chẳng khi nào và chắc chắn là không bao giờ họ có những sự “lên tiếng” để tỏ thái độ với bu. Điều này nói lên rằng những cáo buộc nhau “làm lợi cho CS” suy cho cùng chỉ là để triệt hạ nhau cái tội nói ngược với tiếng nói chung của bầy đàn mà thôi.

Sự kích động lẫn nhau còn là sự kêu gọi tập trung cờ vàng để tự sướng rằng mình vẫn là một thế lực. Những hình ảnh quen thuộc của một rừng cờ vàng khi họ tập họp nhau lại có tác dụng nâng đỡ tinh thần nhau và tạo ảo giác rất mạnh, cho họ cái cảm giác rất ấm áp và an toàn khi ở trong bầy đàn.

Gần đây nhất là vụ cờ vàng kích động để thỉnh nguyện BU can thiệp vào nội bộ VN và xin được hát cho bu nghe bài ca tố cộng. Cờ vàng được dịp sướng đê mê khi tập họp được hàng trăm ngàn chữ ký tưởng chừng như chắc chắn bu phải đoái hoài và được mách bu. Vẫn là sự kích động từ truyền thông cờ vàng, vẫn là trò nói láo phóng đại nổ banh nhà lồng chợ và vẫn là việc tạo ra những bánh vẽ. Thế mà đến thế kỷ 21 rồi mà họ vẫn đưa nhau được lên mây bằng tàu bay giấy.

Cả tuần qua dân cờ vàng lại cùng nhau phát tiếng tru bầy đàn khi phát hiện “nguy cơ” ngay chính trong tờ báo ruột thịt của mình, tờ Người Việt, tờ nhật báo lớn nhất là nồng cốt của tiếng nói cờ vàng, và ngay lập tức trò kích động phản xạ cờ vàng lại được dùng đến. Lý do được nói đến để kích động là tờ báo này đã dám đăng ý kiến 1 độc giả được cho rằng ca ngợi CS, phỉ báng cờ vàng mặc dù độc giả này phát biểu với ý cá nhân và chỉ lập lại ý của cả trăm ngàn ý kiến khác trên internet

Khi bị các chuyên gia kích động lên tiếng, tờ báo này đánh hơi ngay được hậu quả và nghĩ ngay đến nồi cơm. Tờ Người Việt đã từng nếm mùi gây rối của những anh cờ vàng vô công rỗi nghề ăn vạ cả năm trời trước cửa mà chỉ đòi được xin lỗi, làm cho nồi cơm của mình bị ảnh hưởng nặng nề. Lần này rút kinh nghiệm, tránh voi không xấu mặt nào, tờ báo đã chủ động tự xử trước bằng cách đá văng nồi cơm nhân viên của mình đồng thời nhanh chóng hạ mình “xin lỗi” rất thành khẩn để hạ nhiệt đám đông, để lấy lòng cờ vàng và cứu lấy nồi cơm tờ báo.

Thập niên 80, 90 cờ vàng rất thành công trong việc quy tụ bầy đàn. Sự kích động có hiệu quả rất cao và phản xạ cờ vàng có sức lan tỏa mạnh mẽ. Sự kích động đã dẫn đến những cuộc biểu tình lớn tập họp được số đông và đạt được mục tiêu xù lông trấn áp và triệt hạ đối phương. Thời gian này những lãnh tụ cờ vàng vẫn còn sức lực và tham vọng biến bầy đàn cờ vàng thành một đảng mafia khống chế cộng đồng. Nếu sự kiện này xảy ra vào thập niên 80, 90 có lẽ phản xạ cờ vàng sẽ rất ghê gớm và chưa biết điều gì xảy ra cho tờ báo Người Việt.

Tuy nhiên có thể thấy trong cuộc họp của báo Người Việt để trần tình thú nhận tội lỗi vừa qua, cái khí thế cờ vàng đã sa sút trầm trọng. Điều này có phần bởi thái độ của bộ sậu tờ báo này đã chủ động cúi rạp mình sát đất để “thành khẩn nhận lỗi”, nhưng phần lớn sự xì hơi của cái khí thế là bởi sự kích động phản xạ cờ vàng đã quá nhàm không thể tạo ra hiệu ứng domino như ngày nào, không thể nhân lên cái sự “phẫn nộ”, và cái “nguy cơ” từ tờ báo cũng nhẹ hều chẳng khác những nguy cơ đang tràn ngập cộng đồng, không thể xù lông mà giải quyết được nữa rồi.

Một buổi họp để giải quyết mâu thuẫn cờ vàng mà lại có sự hiện diện công khai hai thằng ”Việt gian”. Nó ngồi chình ình trước mặt để quay phim như trêu ngươi mà vẫn phải ngậm bồ hòn đủ thấy cái khí thế cờ vàng nó tuột dốc thê thảm. Hai cái gai “Việt gian” nó rung đùi trước mặt còn đáng “phẫn nộ” gấp trăm lần cái ý kiến của một độc giả ảo ở đâu đâu “phỉ báng cờ vàng” mà cử tọa vẫn lặng thinh, chỉ phản ứng yếu ớt bằng tràng pháo tay tán thưởng phát biểu của lão già gần xuống lỗ cuối buổi họp cảnh báo về sự có mặt hai thằng Việt Gian. Lão già cũng không quên thòng thêm một câu tự sự không biết ngụ ý gì, rằng đã gần đất xa trời nên không sợ gì nữa.

Cái sự “phỉ báng” nó đang xảy ra như cơm bữa đối với dân cờ vàng, cho nên cái sự “phẫn nộ” nó xẹp dần bởi số lượng càng ngày càng tăng của cái sự “phỉ báng” mà phải bó tay. Giờ đây họ chỉ phản ứng như một phản xạ bầy đàn nhưng rất yếu ớt, họ phải phản ứng vì tự ái cờ vàng, vì cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng nó chỉ còn tác dụng hù dọa với những kẻ yếm thế hèn nhát mà thôi.

Những kích động bầy đàn của cờ vàng luôn khởi đi từ các anh được học hành, xưng là trí thức, có chữ nghĩa, có tài nói láo dẻo như bún. Các anh này có rất nhiều kinh nghiệm và thủ thuật để kích động tập hợp bầy đàn của mình thông qua các hệ thống truyền thông chống cộng. Có thể nói ngay rằng các anh này có công rất lớn trong việc tạo ra những “phản xạ cờ vàng”.

Nếu anh cờ vàng nào cho rằng những so sánh trong bài viết này là phỉ báng, là mạ lị xin mời các anh lên tiếng phản biện về sự khác biệt giữa phản xạ bầy đàn cờ vàng của các anh và loài động vật hoang dã ra sao.

Xin mời các nhà trí thức, các anh tiến sĩ cờ vàng hãy phản biện cho việc các anh đã dầy công tạo dựng thành công cho riêng bầy đàn của mình cái bản năng phản xạ bầy đàn mà con người đã thoái hóa từ rất lâu lâu rồi: bản năng thú vật.

xichloviet

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Ba 31, 2014 in Xã hội VN

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Cờ vàng chống cộng những kẻ “ăn mày dĩ vãng”

cxn

Đọc thêm nhé: ĐẦU BẾP CỜ VÀNG VÀ NHỮNG MÓN HẬN

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Rận chó” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Đến nay, chúng ta có hơn 4 triệu đồng bào ruột thịt định cư tại hơn 100 quốc gia, vùng lãnh thổ. Dù bị các thế lực phản động luôn o ép, tuyên truyền xuyên tạc, thậm chí khủng bố, nhưng bà con Việt kiều nói chung, những người con ở Mỹ nói riêng luôn hướng về Tổ quốc.

Không giống như đại đa số người Việt đã định cư thành công tại Hoa Kỳ, những kẻ cuồng tín chống phá Việt Nam (CCCĐ) hình như không có ý định hội nhập vào xã hội MỸ. Thay vì hội nhập vào sinh hoạt địa phương, họ lập bè lập nhóm chính trị, lợi dụng danh nghĩa “cộng đồng” để bòn rút tiền của bà con làm ăn chân chính , tiền “fund” của chính phủ BU . Họ muốn tái lập một Việt Nam Cộng hòa thu nhỏ tại mỹ với saigon little là thủ đô của cái gọi là “tiền đồn chống cộng”. Chính vì thế mà bọn CCCĐ yêu cầu chính quyền BU phải “công nhận” lá cờ vàng ba sọc đỏ đã chết từ 37 năm qua. Bọn CCCĐ ngang nhiên và trịch thượng yêu cầu chính quyền BU không hợp tác kinh tế với việt nam và đưa Việt Nam vào sổ đen “các nước cần được quan tâm đặc biệt”.

Mặc dù những kẻ cuồng tín và cực đoan này lúc nào cũng tru tréo , vỗ ngực là công dân mỹ, nhưng trong hành động thực tế bọn chúng không bận tâm nhiều đến trách nhiệm của người là công dân BU, chúng chỉ chú trọng đến việc chống phá Việt Nam, hơn là góp phần vào việc tranh luận các vấn đề liên quan đến nước mỹ. Vì dồn tâm lực quá nhiều vào công việc chống phá Việt Nam, khi đối đầu với các vấn đề địa phương bọn CCCĐ hoàn toàn cứng họng, và trở thành những người câm điếc khi sống ngay trên đất BU được mệnh danh là thiên đường tự do. CCCĐ chẳng có gì để nói đến vấn đề mà các công dân hạng nhất của BU đang quan tâm , thất nghiệp, nghèo khổ tại đang gia tăng.vv..

Thay vào đó, CCCĐ liên tục hăng say ngụy tạo ra những thông tin về Việt Nam và tuyên truyền bôi nhọ hình ảnh Việt Nam với một số chính trị gia của BU không có thiện cảm với VN . Họ tô vẽ một Việt Nam nghèo nàn, lạc hậu, vô luật pháp, khủng hoảng, thối nát, không có nhân quyền, không có tự do tôn giáo, v.v. và v.v.

Theo tiêu chí của chúng thì :“Thà nói láo còn hơn bỏ sót”, bất cứ Việt Nam làm điều gì cũng sai trái. Dù cho Việt Nam có chính sách đúng đắn thì dưới mắt CCCĐ vẫn là phục vụ cho mục tiêu sai trái ! Bởi vì họ chưa từng bước chân về Việt Nam suốt một thời gian dài mà thậm chí có thể là cả 37 năm , cho nên CCCĐ nhìn Việt Nam qua con mắt của những kẻ mù sờ voi hoặc cố tình bóp méo sự thật.

Nếu những ai đã từng nghe qua những ngụy tạo của nhóm người cuồng tín và cực đoan trong “cộng đồng” mà chưa lần ghé Việt Nam, thì một chuyến đi thực tế ở Việt Nam sẽ là một cú sốc. Sau gần 50 chiến tranh tàn khốc, người Việt nhanh chóng tự mình từng bước phát triển đất nước. Việt Nam ngày nay là một đất nước đa dạng, trẻ trung, sống động, phát triển với dân số trên 90 triệu người. Nói chung, trong bất cứ chỉ tiêu xã hội và kinh tế nào, Việt Nam đều đạt được những tiến bộ tích cực.

Đó là điều đã được khẳng định trong Nghị quyết 36-NQ/TW (ngày 26-3-2004) của Bộ Chính trị BCHTW Đảng CSVN và chương trình hành động của Chính phủ nước CHXHCNVN (ngày 23-6-2004), nhằm thực hiện tinh thần đại đoàn kết, hòa hợp, hòa giải dân tộc, cùng nhau bảo vệ và xây dựng đất nước giàu mạnh.
Khi chế độ VNCH sụp đổ vào 30-4-1975, đất nước được thống nhất, nền hòa bình mà hàng chục triệu người Việt Nam mong chờ suốt mấy mươi năm đã trở thành hiện thực. Một bộ phận trong hơn một triệu sĩ quan, công chức, binh lính của bộ máy chính quyền chế độ cũ đã ra đi theo những chuyến tàu di tản
Những năm tiếp theo, đất nước ta vừa phải dồn sức khắc phục những hậu quả nặng nề của cuộc chiến tranh để lại, vừa phải tiếp tục chống thù trong giặc ngoài, bảo vệ Tổ quốc ở biên giới hai đầu đất nước trong điều kiện bị các thế lực quốc tế bao vây, cấm vận ngặt nghèo. Những khó khăn trong giai đoạn này bị bọn CCCĐ thổi phồng, bóp méo, xuyên tạc, kích động… nhằm lôi kéo một bộ phận người miền Nam ra đi bằng con đường vượt biên.

Sau đó, qua việc hai Chính phủ Việt Nam – Hoa Kỳ đã thống nhất cho xuất cảnh đoàn tụ nhân đạo theo trương trình ra đi có trật tự, cộng đồng người Việt ở Mỹ có thêm nhóm “đoàn tụ”… Vậy là hình thành cộng đồng“di tản”, “vượt biên”, “đoàn tụ” , số người Việt ngày càng gia tăng theo thời gian. Trên thực tế tại nước sở tại BU có một bộ phận người Việt CCCĐ đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, ra sức chống phá đất nước, phá hoại mối quan hệ hợp tác giữa nước sở tại và Việt Nam…

Trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài hiện có gần 700 tổ chức, hội đoàn, hơn 400 tờ báo, tạp chí, 46 đài phát thanh, truyền hình bằng tiếng Việt, 74 nhà xuất bản… Để thực hiện âm mưu chống Việt Nam, nhiều năm qua các thế lực cực hữu ở các nước sở tại đã hà hơi tiếp sức cho bọn phản động cực đoan thâm nhập, lũng đoạn các tổ chức hội đoàn và hệ thống báo chí xuất bản này.

Bọn CCCĐ dùng phương tiện, lực lượng này để chống phá đất nước dưới chiêu bài đòi “tự do, dân chủ, nhân quyền”. Bọn “lưu manh chính trị” này sẵn sàng đàn áp, chụp mũ, hãm hại bất kỳ ai – nhất là giới cầm bút khi họ muốn hướng về Tổ quốc. Chúng gào thét chửi rủa những nhà báo như KBCHN.NET , VIETWEEKLY , PHỐ BOLSA TV khi họ về VN tìm hiểu thực tế . Để cho ép phê hơn bọn CCCĐ còn lôi cả vợ con những nhà báo dũng cảm này băm vằm trên mặt báo , một trò bỉ ổi của bọn quái vật đội lốt người CCCĐ.

Những văn nghệ sĩ, trí thức nổi tiếng khi có dịp về thăm quê hương, lập tức bị chúng “mở chiến dịch” tuyên truyền và vu khống đủ điều. Các nghệ sĩ ở VN sang BU biểu diễn một cách thuần túy về nghệ thuật cũng bị đám người “quái vật” này gào thét tẩy chay một cách điên cuồng , việc mới xảy ra đối với nghệ sĩ Hồng Vân, ca sĩ Đàm vĩnh Hưng ..vv..

Thêm vào đó là cuộc mưu sinh nơi đất khách quê người thấm đẫm những khó khăn cực nhọc bởi nạn kỳ thị màu da, bởi những ám ảnh thất nghiệp, bởi khác biệt về ngôn ngữ, văn hóa… đã làm cho những nhà báo có tâm huyết với đât nước , dân tộc tại hải ngoại đã dùng ngòi bút nói lên sự thật , vạch trần những sai trái của bọn người thiếu nhân cách trong cộng đồng người Việt . Bên cạnh đó, các thế lực CCCĐ đã lũng đoạn hầu hết các hội đoàn, báo chí – xuất bản để chống phá đất nước.

Chúng khống chế các cơ quan truyền thông hòng bóp nghẹt tự do ngôn luận bằng nhiều thủ đoạn đê hèn để người Việt hải ngoại suốt mấy chục năm toàn thấy những những thông tin sai lệch về đất nước gây cho người đọc những ngộ nhận về chính sách hòa hợp dân tộc. Chính phủ Việt Nam đã tổ chức hai lần đại hội Việt kiều, tạo điều kiện cho bà con có dịp về hội tụ ở quê cha đất tổ , lần thứ nhất năm 2009 và mới đây nhất là ngày 26-9-2012 .

Tại hội nghị này đã cho chúng ta thấy phần lớn bà con người Việt ở hải ngoại đều có tấm lòng hướng về đất nước , nhìn nhận một cách rất khách quan về những thuận lợi cùng với những khó khăn và thách thức phía trước cho sự tồn vong của dân tộc. Không khí ấm áp của hội nghị đã nói lên những tình cảm của tất cả những người con gốc Việt trong và ngoài nước. Những lo lắng suy tư về công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước lúc nào cũng là vấn đề được bà con quan tâm nhất .

Trong các bài phát biểu , tham luận của các kiều bào đại diện cho các vùng và lãnh thổ có người Việt Nam cư trú trên khắp thế giới đã nói lên điều đó . Điều đặc biệt trong hội nghị lần này điều quan tâm nhất của bà con kiều bào là vấn đề bảo vệ biển đảo đã được Thiếu Tướng Nguyễn Thanh Tuấn cục trưởng cục tuyên huấn quân đội nhân dân Việt Nam gải tỏa bằng bài phát biểu và thông báo cho bà con hải ngoại những điều mà từ trước đến nay được coi là “vùng nhạy cảm” thì nay nó đã được khẳng định tính nhất quán trong vấn đề đối với Trung Quốc mà từ trước gọi là “nước lạ”, “tàu lạ” …vv..

Trong những năm gần đây, nhiều Việt kiều từng giữ những cương vị cao trong chính quyền Sài Gòn cũ, những doanh nhân , trí thức, văn nghệ sĩ đều trở về nước và được Nhà nước tạo mọi điều kiện tốt nhất để sinh hoạt, làm ăn, hoạt động tôn giáo, nghệ thuật. Bà con trong nước cũng dành tình cảm chân thành của những người “cùng máu đỏ da vàng” cho những ai trở về đóng góp xây dựng và bảo vệ quê hương, không phân biệt đối xử hay có định kiến. Điều này thì cờ vàng CCCĐ không thể bịt mắt bà con trong cộng đồng được.

Các nhóm phản động lưu vong CCCĐ đã xúi giục, cưỡng ép một số người mang “cờ vàng” ra biểu tình, la ó, thể hiện sự vô tri , vô giác , ngu xuẩn , đi ngược lại xu thế tất yếu của thời cuộc. Đây là những hành vi vừa kéo dài hận thù, chống lại hòa hợp, hòa giải dân tộc, vừa thể hiện tính cách côn đồ , quái thú “phi quân tử”, vô văn hóa..của bọn đội lốt người mà người ta thường gọi chúng là CCCĐ , bọn chúng chỉ là kẻ “ăn mày dĩ vãng” không hơn không kém .Chúng không cư xử đúng với truyền thống của người Việt. Dân tộc đã có hơn 4000 năm văn hiến trong công cuộc dựng nước và giữ nước. Dân tộc Việt Nam sẽ mãi mãi trường tồn , đất nước ngày càng thịnh vượng , trong, ngoài đoàn kết . Những kẻ có dã tâm phá hoại nếu cần thì dân tộc này sẽ gạt họ qua một bên trên con đường tiến lên phía trước.

Houston tháng 10-6 -2012
Amari tx

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

AI BỨC TỬ CỜ VÀNG ?

cxn

Ngồi ghế xa lông, đọc báo mạng, tìm những tin tức nào hợp khẩu vị dân cờ vàng, xào nấu lại, đặt cho nó một cái tên, thế là xong, đó chính là công việc hàng ngày của những anh đầu bếp chống cộng cờ vàng, công việc này vừa giúp cho các anh xả xú bắp hận thù vừa có tiền bỏ túi, vừa được tiếng dấn thân làm chính trị lại vừa được tiếng “phục vụ cộng đồng”.

Xichloviet


Kể từ khi chế độ VNCH sụp đổ chúng ta thường nghe rất nhiều đến cụm từ “VHCH bị bức tử” mà dân cờ vàng luôn than vãn. Bị bức tử có nghĩa là bị buộc phải chết. Ai buộc? Họ không nói ra nhưng ai cũng có thể hiểu họ ám chỉ Mỹ. Thế nhưng họ không bao giờ tỏ ra hận Mỹ và luôn trút sự hận thù này cho CS.

Dân chống cộng cờ vàng nói như thế để chống chế và khỏa lấp rằng họ không hèn nhát, không phải họ không biết chiến đấu, không phải vì họ yếu kém phải bỏ chạy mà bị cưỡng bức phải thua, chứ họ vẫn anh hùng lắm. Mỹ đã “bức” họ phải “tử” chứ CS không thể làm họ tử được.

Võ Long Triều một bộ trưởng, một dân biểu trong chế độ VNCH, trong một bài viết đăng trên báo Người Việt mới đây lại không dùng từ này mà đặt câu hỏi “Ai bán VNCH cho cộng sản Hà Nội” rồi kết luận là bu Mỹ và Hà Nội đã thương lượng nhau để “bán” cái anh VNCH này. Võ Long Triều đặt câu hỏi như thế đã tự thú nhận VNCH là chỉ là một thứ đồ chơi hay chỉ là con cún của Mỹ cho nên bu muốn bán lúc nào thì bán muốn bán cho ai cũng được. Bị bán một cách tức tưởi.

Lúc thì Võ Long Triều nói Mỹ đi đêm với Tàu để dâng miền Nam VN:

Được trả tự do năm 1988 tôi có dịp đọc hồi ký của Ngoại Trưởng Mỹ thời đó là ông Henry Kissinger mới biết rõ, chính ông ta dâng miền Nam Việt Nam cho Thủ Tướng Trung Cộng Chu Ân Lai .”

Lúc thì nói Mỹ thương lượng với Hà Nội để bán đứng VNCH :

Và sự kiện chứng minh rõ ràng nhứt, Kissinger và Tướng Haig tự ý thương lượng với Bắc Việt mà không hề hỏi ý kiến chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trong khi cả thế giới hiểu rằng sự đàm phán phải do hai bên Nam, Bắc Việt thương lượng điều kiện để tiến tới hòa bình. Hội đàm Paris chỉ là một màn kịch do Hoa Kỳ đạo diễn để trao Việt Nam Cộng Hòa vào tay cộng sản Hà Nội., “

Võ Long Triều , một bộ trưởng, một dân biểu cờ vàng còn nhận định và than thân trách phận thú nhận rằng Mỹ đã đem VNCH rao bán như bán mớ rau con cá thì các anh cờ vàng nghĩ sao? Một chế độ mà Mỹ muốn bán cho ai cũng được, muốn nó chết là nó phải chết không thể cưỡng lại thế mà cũng xưng danh là một “quốc gia” có chính nghĩa được sao? Hễ cứ ai nói rằng các anh là tay sai, là nô lệ thì các anh nhảy dựng lên mà phản bác. Các anh luôn tuyên truyền cho dân cái ảo tưởng các anh là đồng minh của Mỹ cho nó sang, đồng minh nào mà có quyền rao bán, bức tử các anh được như thế?

Báo chí và tâm lý chiến cờ vàng luôn nâng tầm quan trọng của VNCH lên hàng “đồng minh” của Mỹ và nổ rằng là VNCH là tiền đồn (của Mỹ) chống cộng số một ở Đông Nam Á cho nên Mỹ không thể xem nhẹ. Đồng minh của Mỹ nhưng chưa bao giờ tổng thống của VNCH được đón tiếp bằng nghi lễ xứng tầm đồng minh, chẳng bao giờ được phép bước chân vào nhà trắng .

VNCH đã chết rồi, dù có than thân trách phận rằng bị bức tử, bị bán, hay bị bỏ rơi thì cũng thế thôi. Nói một cách cụ thể và hình tượng thì VNCH chỉ là một thứ công cụ sử dụng cho lợi ích của Mỹ, không dùng được nữa thì vứt nó đi, sự thật đã quá rõ.

Cố thanh minh về việc phải cởi quần mà chạy nhằm giấu đi cái hèn cái nhục họ lại càng làm lòi cái bản chất nô lệ ra . Cái bản chất nô lệ đã được Nguyễn Văn Thiệu tổng thống VNCH thừa nhận công khai rằng Mỹ cho bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu.. Thế cho nên cái kết cục phải cởi quần chen nhau mà chạy chính là hệ quả của thân phận bầy tôi nô lệ.

Ngay sau khi thất thủ Ban Mê Thuột, quốc hội Mỹ đã bác quân viện bổ sung 300 triệu đô la cho VNCH do tổng thống Mỹ đề nghị. Số phận chế độ VNCH đã được định đoạt và đã gõ hồi chuông báo tử cho chế độ này. Không có tiền đồng nghĩa với đói và chết. Đây là cú sốc rất lớn cho Nguyễn Văn Thiệu và cũng từ đó Nguyễn Văn Thiệu trở nên hoảng loạn đi đến quyết định co cụm, liệu cơm gắp mắm, sống ngày nào hay ngày ấy là “rút lui chiến thuật, tái phối trí lực lượng” phổ biến trong cuộc họp tướng lãnh tại Cam Ranh ngày 14.3.1975.

VNCH phải chết khi kẻ nuôi dưỡng nó chết, chẳng phải ai bức tử nó, chẳng ai bán nó,cũng không phải bu nó ghét bỏ gì nó rồi bỏ rơi nó, mà là bu nó chết rồi dìm nó chết theo. Cả hai bu con đều bị bức tử dưới sức mạnh của toàn dân VN.

Bức tử, bị bỏ rơi, bị phản bội, bị bán đứng, là lời than vãn mà cờ vàng thường trách bu. Họ không thể đủ sáng suốt để nhận ra rằng bu không bao giờ muốn họ tử. Tiền bu đâu phải tiền trên trời rơi xuống mà là tiền của dân Mỹ, bỏ bao nhiêu tiền của kể cả sinh mạng của mình để nuôi dạy nó mà nó lăn ra tử thì bu ăn nói thế nào với dân Mỹ đây ? Cho nên bu luôn muốn nó là một tay sai thực sự mạnh để giúp bu bớt gánh nặng. Nhưng lực bất tòng tâm, bu không thể cứu lấy nó được, bu chỉ cố cứu lấy mình cứu lấy cái danh dự nước Mỹ.

Người bức tử chế độ cờ vàng chính là nhân dân VN, Sức mạnh chiến đấu từ lòng yêu nước của nhân dân VN đã bức tử cả hai bu con, bức tử cả những tướng lãnh mà họ đang tôn vinh là anh hùng.

Cái khác biệt lớn giữa bu con VNCH là bu nó thì thừa nhận đã thua phải bỏ của chạy lấy người chỉ mong CS nới tay để bu nó gỡ gạc được chút sĩ diện. Còn nó thì dù nó có bị đối phương tuột quần banh xà rông nó vẫn bảo nó không thua, nó bị “bức tử”, nó bị “cưỡng chiếm” , nó bị phản bội, nó bị bán. Nó vẫn anh hùng nó vẫn còn quốc gia, nó vẫn còn lá cờ vàng, nó vẫn còn “quân lực”. Không phải nó nói chơi cho vui mà nó thực sự nghĩ như thế, đó mới là điều quái kỳ đời.

Thế giới này đang hiện diện một “quân lực” không hề đụng hàng từ Đông chí Tây từ cổ chí kim. Quân thì không ai dưới 60 tuổi, lực thì là súng nhựa đeo lủng lẳng cầm cờ vàng xếp hàng diễu binh, Xe thì xe lac xon chạy vòng vòng để “biểu dương lực lượng” cho Mỹ nó coi mỗi lần đến “ngày quân lực”. Đó chính là “quân lực “ VNCH.

“Quân lực” VNCH đang biểu diễn trên đường phố Mỹ

“Quân lực” này đang thờ 5 vị “anh hùng vị quốc vong thân” toàn là những anh hùng chết trong nhà, nếu không phải tự tử thì cũng bị tử hình chẳng có ai hy sinh vì ra sức chiến đấu bảo vệ cho lá cờ vàng.

Ta hãy điểm sơ qua những anh hùng của họ “vị quốc vong thân” như thế nào.

Phạm Văn Phú :

Phạm văn Phú là Thiếu Tướng Tư Lệnh Quân đoàn 2. Những tính toán sai lầm của Phú đi đến kết cuộc mất Ban Mê Thuột. Sốc, uất ức vì bị Nguyễn Văn thiệu đổ hết trách nhiệm trong việc thất thủ Tây Nguyên cùng với việc bị thất sủng, phải bàn giao quân đoàn 2 của Phú sáp nhập vào quân đoàn 3. Ngày 2.4.1975 trong lúc chờ bàn giao quân đoàn 2 cho Thiếu Tướng Nguyễn Văn Hiếu tư lệnh phó quân đoàn 3, Phú đã rút súng tự sát tại Lầu Ông Hoàng ở Phan Thiết nhưng bị cản lại. Bị tước quyền, Phú rất đau và căm, cho rằng Phú bị coi thường và bị sỉ nhục. Không chịu nổi những áp lực và thấy trước cái chết của chế độ cờ vàng Phú uống thuốc độc chết 28 ngày sau đó.

Như vậy người “bức tử” Phạm Văn phú chính là Nguyễn Văn thiệu. Phú không hề “vị quốc vong thân” mà tự tử vì quá phẫn uất và thất vọng.

Trong bài bút ký” Những bí mật về trận thất thủ Ban Mê Thuột” Lữ Giang đã viết theo lời kể của Đại Tá Phạm Duy Khang rằng sau khi đại tá Luật tỉnh trưởng Ban Mê Thuột bị bắt, vợ Phạm Văn Phú đã cử Thiếu Tá Phạm Huấn đến gặp đại tá Phạm Duy Khang (người được tướng Phú dự định thay thế đại tá Luật) cho biết rằng muốn làm tỉnh trưởng Ban Mê Thuột phải cam kết rằng sẽ chia cho bà Phú 20% số tiền tái thiết. Cuộc thương lượng không thành chức tỉnh trưởng Ban Mê Thuột được giao ngay cho Đại Tá Trịnh Tiếu.

Bà vợ ông tướng mà có thể quyết định được việc bổ nhiệm một tỉnh trưởng. Chi tiết trên cho thấy anh tướng này này chẳng thể nào “vị quốc cờ vàng” cho được

Lê Nguyên Vỹ:

Lê Nguyên Vỹ là chuẩn tướng tư lệnh sư đoàn 5 bộ binh. Sau khi nghe lệnh đầu hàng từ Dương Văn Minh, ngoài kia đối phương bao vây căn cứ Lai Khê khóa chặt hai cổng phía Nam và phía Bắc, bắc loa phát lời Dương Văn Minh kêu gọi buông súng và kêu gọi tướng Vỹ đầu hàng dồn dập, Lê Nguyên Vỹ hoảng hốt ra lệnh cho binh sĩ treo cờ trắng trước cổng căn cứ rồi rút sứng tự tử.

Treo cờ trắng đầu hàng nhưng vẫn là anh hùng cờ vàng như thường chỉ vì dám anh dũng tự tử. Sở dĩ Vỹ tự tử vì Vỹ không còn chạy đi đâu được, Tâm lý chiến cờ vàng đã gieo vào đầu vị tướng này cái thảm họa ghê gớm nếu lọt vào tay CS nhất là đối với một vị tướng tư lệnh như Vỹ. Tự tử là cách lựa chọn để tránh sự trừng phạt.

Lê Văn Hưng:

Hưng thực sự nổi lên dưới mắt Nguyễn Văn Thiệu từ năm 1972 với thành tích tử thủ An Lộc và được vinh thăng chuẩn tướng. Trận này Hưng cũng được đối phương mổ xẻ rất nhiều. Năm 1974 Hưng được bổ nhiệm làm tư lệnh phó quân đoàn 4 và vùng 4 chiến thuật. Ngay khi nhậm chức Hưng đã tung ra những cuộc hành quân tảo thanh càn quét gây tổn thất lớn choViệt cộng. Tháng 2.1975 Hưng mở chiến dịch lớn tấn công mật khu U Minh của đối phương bằng tất cả những gì có trong tay và vũ khí đạn dược còn lại. Là một chỉ huy quân đoàn nhưng Hưng lại không thể biết được những toan tính ở cấp trung ương, không biết được tình hình chiến sự các nơi khác và không biết SaiGon đang hấp hối. Cho nên đến ngày 29.4.75 Hưng rất ngỡ ngàng khi những sĩ quan cao cấp không quân hải quân lần lượt đào ngũ bỏ chạy. Là một con chiên có thâm thù với CS, Hưng toan tính tập họp tàn quân để cố thủ nhưng quân lính đã tan hàng. Thất vọng, quẫn trí và lo sợ sẽ bị cách mạng trừng phạt Hưng đã tự tử tại tư dinh.

Nguyễn Khoa Nam:

Nguyễn Khoa Nam là Thiếu Tướng tư lệnh quân đoàn 4 và vùng 4 chiến thuật. Sau khi nghe tin Hưng đã tự tử Nguyễn Khoa Nam cũng tự tử.

Cả Nguyễn Khoa Nam và Lê Văn Hưng đều tự tử bằng súng ngày 30.4.1975. Sự tấn công vũ bão của quân giải phóng khiến chính quyền Sai Gon náo loạn nhưng miền Tây vẫn yên tĩnh. Đã có lúc nhiều chính khách đã có ý chọn Cần Thơ làm thủ phủ để cố thủ giữ vùng 4 chiến thuật. Nhưng Sai gon sụp đổ và quân đội VNCH tan rã quá nhanh làm cho những tướng lãnh dù có ý định chống lại cũng không thể làm gì được. Đó là số phận của Lê Văn Hưng và Nguyễn Khoa Nam. Việc tự tử của các tướng Hưng và Nam hệ quả của sự bế tắc hoảng loạn và lo sợ.

Hồ Ngọc Cẩn:

Hồ Ngọc Cẩn là Đại Tá tỉnh trưởng tỉnh Chương Thiện. Tỉnh Chương Thiện được lập ra từ thời Ngô Đình Diệm nhằm bảo vệ Cần Thơ và vùng 4 chiến thuật đồng thời kiểm soát cửa ngõ U Minh. Sau khi hiệp định Paris ký kết Chương Thiện là điểm nóng nhất của vùng 4 chiến thuật bởi kế hoạch giành dân chiếm đất, tràn ngập lãnh thổ của Nguyễn Văn Thiệu. Ngay sau khi Hiệp định Paris bắt đầu có hiệu lực (28/1/1973) Nguyễn Văn Thiệu tuyên bố: “Không thi hành Hiệp định Paris – không hòa bình – chống hòa hợp với cộng sản.” Thiệu ra lệnh cho quân đội tiếp tục đánh tới, lấn đất giành dân cắm cờ cùng khắp – tràn ngập lãnh thổ. “Nếu Việt cộng dùng súng lục thì Quốc gia trả lời bằng súng cối, súng đại bác“.

Ngày 2/2/1973, Bộ Tư lệnh vùng 4 chiến thuật và Quân khu 4 triệu tập các sĩ quan chủ chốt và chính quyền các cấp phổ biến ý kiến Nguyễn Văn Thiệu về Hiệp định Paris và tuyên bố:

“Trên hòa bình – dưới chiến tranh, xử bắn người nào hoan hô hòa bình, xử bắn lính trốn, bỏ tù những gia đình binh sĩ có con em bỏ trốn, buộc nhà dân phải treo cờ quốc gia trước nhà, trên ghe xuồng, sơn cờ trên mái nhà, rồi mời ủy ban quốc tế đến xem và xác nhận cho vùng kiểm soát của VNCH. “

Hồ Ngọc Cẩn đóng vai trò rất lớn trong việc bình định, giành dân lấn đất của Nguyễn Văn Thiệu và do đó gây ra rất nhiều nợ máu. Ngày 30.4.75 trong khi mọi nơi đã buông súng, Cẩn không lường hết được tình hình và sức lực mà vẫn ra lệnh chống trả. Kết cục là Cẩn bị bắt sống và bị xử bắn tại sân vận động Cần Thơ.

Cái chết của Cẩn là một sự đền tội. Các sĩ quan khác cao cấp hơn Cẩn rất nhiều nhưng vẫn không ai lĩnh án như Cẩn điều này cho thấy Cẩn đã gây quá nhiều tội ác. Quân và dân vùng Chương Thiện không ai không biết đến tội ác của viên tỉnh trưởng khét tiếng này, có kế hoạch trừ khử Cẩn từ lâu nhưng không thành công phải chờ đến trận đánh cuối cùng.

Cái chết của Cẩn được biến hóa thành anh hùng vị quốc vong thân của cờ vàng và được phát tán rộng rãi bởi tấm hình Cẩn bị xử bắn. Đây là tấm tình được sao chép và sửa chữa lại từ bộ phim “Cọp Rằn Chương Thiện”sản xuất ở hải ngoại do Trần Hùng đóng vai Hồ Ngọc Cẩn và Mỹ Huyền đóng vai du kích Việt Cộng

Tấm hình Cẩn bị xử bắn được phát tán rộng rãi trong cộng đồng cờ vàng nhưng không bao giờ ghi xuất xứ khiến nó trở thành một hình ảnh thực trong suy nghĩ của cộng đồng cờ vàng. Hơn nữa họ còn gắn vào mồm Hồ Ngọc cẩn những câu nói đầy khí khái cờ vàng làm cho tên tuổi của Cẩn trở thành anh hùng của VNCH.

“Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không hạ nhục các anh như các anh bôi lọ tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Các Anh Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán đoán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Không cần phải bịt mắt.và hô to” Đả đảo cộng sản. Việt Nam Cộng Hòa muôn năm”

Nhìn tấm hình anh cán binh CS cấm súng chĩa vào đầu Hồ Ngọc Cẩn nếu tinh ý một chút thôi cũng có thể nhận ra đây không phải cảnh ở sân vận động nơi Cẩn thi hành án. Anh cán binh CS quấn khăn rằn, đầu chải chuốt bóng mượt lại cầm cây colt 45 của VNCH để xử bắn là điều không thực tế và rất khôi hài. Tấm hình thứ hai là hình màu được chụp góc thấp, chụp cận cảnh không thể là khoảnh khắc thời sự và cũng không thể có được vì năm 1975 chưa có phim màu ở VN. Không có ai có thể đến gần cầm máy chụp ở góc và cự li ấy trong lúc đang hành quyết.

Moi những tướng lãnh tự tử ra rồi tô vẽ tôn làm anh hùng, thậm chí còn làm giả những tấm hình để gây xúc động, dân cờ vàng muốn cho mọi người thấy rằng cờ vàng cũng có lý tưởng như ai, cờ vàng cũng có người coi thường cái chết dám hy sinh cho cờ vàng.

Một “quốc gia” mà còn tiền thì đánh hết tiền thì chạy, một chính quyền mà Mỹ muốn chết là phải chết, Một chế độ mà tổng thống của nó có thể bị trừ khử bất cứ lúc nào nếu không làm hài lòng người Mỹ. Một quân đội mà chức tỉnh trưởng có thể mua được từ một người đàn bà, như thế mà dân cờ vàng cứ lấy đó làm khuôn mẫu để chiêu dụ người dân và rao giảng về tự do dân chủ mãi cho đến tận hôm nay.

Nếu muốn sử dụng từ “bức tử” cho nó đúng với thực tế thì phải nói rằng sức mạnh được hun đúc từ lòng yêu nước và khát khao độc lập của dân tộc ta đã bức tử cái chế độ nô lệ cờ vàng. Chính sức mạnh này đã buộc đế quốc Mỹ phải tháo chạy theo đúng nghĩa, giành lại nền độc lập cho đất nước, thống nhất được tổ quốc, nối liền bờ cõi VN, non sông của tổ tiên để lại mà dân cờ vàng luôn mong muốn nó chia cắt mãi mãi..

Xichloviet

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Hai 20, 2014 in Xã hội

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,