RSS

Tag Archives: Tổ chức dân sự

CỜ VÀNG CHỐNG CỘNG “NÓI NHƯ RỒNG LEO LÀM NHƯ MÈO MỬA”

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Nổ – “tự sướng” của cờ vàng CCCĐ

Không ngạc nhiên gì báo chí của bọn cờ vàng CCCĐ ở hải ngoại chỉ là một phương tiện tuyên truyền chống Việt Nam. Mà đã tuyên truyền thì theo quan điểm của trùm phát xít Đức quốc xã Goebbels là phải dùng những xảo thuật như ngụy biện, nhồi sọ, và nói láo. Nói láo càng trơ trẽn càng tốt. Nói trắng thành đen (và ngược lại), càng khó tin càng tốt. Đó là “triết lí” nên tảng cho tuyên truyền của báo chí chống cộng ở hải ngoại.

Nói láo đã trở thành một đặc tính ăn sâu vào xương cốt trong giới báo chí cờ vàng CCCĐ. Trung thành với quan điểm “Đổi trắng thành đen” của họ, bọn bồi bút cờ vàng không hề tỏ ra ngượng ngùng khi bịa chuyện. Chúng ta đã thấy nhiều trường hợp, chẳng hạn như chúng không thấy xấu hổ khi nói một cách “vô tư” rằng: Việt Nam bán đất, bán biển cho Trung Quốc. Bọn cờ vàng CCCĐ không thấy mình ngu xuẩn khi nói rằng để Trung Quốc đánh chiếm Việt Nam xong chúng sẽ đánh Trung Quốc sau ??. Thật là một lũ người điên loạn về đầu óc mới nghĩ ra những điều quái đản như vậy.

Thông thường nói láo thường mất khôn nên ngay cả giới được gọi là “trí thức” cờ vàng cũng tỏ ra rất đần độn trong lập luận. Bọn trí thức CCCĐ này tổ chức các cuộc được gọi là “Hội thảo” nổ vang trời nào là ”Hội thảo khẩn cấp về tình hình Việt Nam”; “Hội thảo về Trường Sa- Hoàng Sa”; ”Hội thảo về lật đổ chế độ công sản Việt Nam”.”Tuyên cáo về việc Trung Quốc trang chấp biển đông“.v.v và v.v… Văn từ và chữ nghĩa của các ông ”Trí ngủ” này cho thấy các vị là các người rất nghèo nàn về ý tưởng và chữ nghĩa. Mà khi đã nghèo nàn ý tưởng và chữ nghĩa thì đó là hệ quả của sự ngu dốt và bất tài.

Khi người nghe những câu “nói như rồng leo ” của bọn cờ vàng CCCĐ, thật tình ta không hiểu nổi là những lập luận đó lại được phun ra từ những người được gọi là “cờ vàng yêu nước” ?, những ý tưởng cực kỳ hoang tưởng, cực kì ngu xuẩn và vô giáo dục đến như thế, chứ nói gì đến những câu vô cùng thô tục của đám người thất học trong đám cờ vàng CCCĐ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể không nên ngạc nhiên, và đó cũng là một điều hay. Cái hay là nó cho mọi người thấy tính lưu manh và hành xử côn đồ của cờ vàng chống cộng không chỉ trong các cuộc biểu tình chống phá đất nước Việt Nam mà còn ngay cả trong cái gọi là ”Hội thảo” các ”tuyên cáo” các danh xưng ”hội đoàn“. Một lần nữa chứng minh rằng cờ vàng CCCĐ là một gã lưu manh đần độn.

Những khẩu hiệu dốt nát vô trách nhiệm của cờ vàng CCCĐ

Chúng ta nhận thấy rằng, “quy trình chế tác” ra các loại thông tin của cờ vàng CCCĐ và một số cá nhân hoặc nhóm người được gọi là các “nhà dân chủ” ở trong nước, thực hiện một cách xảo quyệt, mang tính chất dẫn dụ đối tượng đọc tới mục tiêu mà chúng luôn muốn nhắm tới là đòi thay đổi thể chế Việt Nam theo hướng đa nguyên, đa đảng, thay đổi đường lối chính trị, kinh tế, văn hóa… Chúng chuẩn bị “chế tác” công phu và bài bản như vậy, loại thông tin này đã từng khiến không ít những trí thức trong nước (thực chất đó là những kẻ cơ hội) “sám hối” về lòng yêu nước mà tiếp tay cho kẻ thù của đất nước, của dân tộc phá hoại sự đồng tâm nhất trí, trên dưới một lòng vì sự nghiệp xây dựng, phát triển và bảo đất nước.

Cờ vàng CCCĐ lấy tư cách gì mà đòi dân chủ cho Việt Nam ?

Những ngày gần đây, bọn cờ vàng CCCĐ ra sức xuyên tạc quan điểm, chủ trương, chính sách Nhà nước Việt Nam, phủ nhận những thành tựu mà nhân dân Việt Nam đã đạt được, lợi dụng các vấn đề “dân tộc”, “tôn giáo”, “dân chủ”, “tự do báo chí”, những tiêu cực trong xã hội để chống phá, vu cáo Việt Nam vi phạm dân chủ. Ngợi ca, kích thích chủ nghĩa tự do, thực dụng. Những quan điểm “đa nguyên chính trị”, “đa đảng đối lập” cùng với những luận điệu bóp méo sự thật “Việt Nam vi phạm dân chủ”, “mất dân chủ”, vu khống Đảng Cộng sản Việt Nam là “trở lực” cho việc thực hiện dân chủ… Bọn cờ vàng CCCĐ kết hợp với các phần tử được chúng gọi là “phản tỉnh” trong nước liên tiếp tung ra các chiêu bài trong cái gọi là ” chiến dịch diễn biến hoà bình” lại rộ lên như nấm độc sau cơn mưa với những sắc thái mới.

Để tránh né sự thật là Việt Nam đang hoà nhập với trào lưu tiến bộ thế giới, những thành tựu vô cùng to lớn đạt được trong công cuộc đổi mới, “dàn đồng ca” của bọn cờ vàng CCCĐ lại “chuyển gam” tập trung tấu lên bản nhạc chung quanh cái gọi là “những vấn nạn trong nước” với những suy diễn, qui chụp võ đoán khi cho rằng: “người dân bất mãn với chính phủ”; rằng nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đang đàn áp thẳng tay bắt giữ các nhà vận động nhân quyền , bloggers , những người biểu tình… vv..Xuyên tạc vu cáo vốn là bản chất của cố hữu của đám cờ vàng CCCĐ , song điều cần vạch mặt cái “nghệ thuật” phớt lờ những ý kiến đánh giá của các tổ chức quốc tế, các nhà nghiên cứu đang bàn luận về chính những điều họ nêu ra một cách ấu trĩ và ngu muội.

Trong chiến lược “diễn biến hòa bình” chống phá nhà nước Việt Nam bọn cờ vàng CCCĐ thường nhằm vào những phần tử được coi là trí thức trong nước tìm cách lôi kéo, tài trợ, tâng bốc. Đến lượt mình, số trí thức này, tùy theo trình độ mà “chế tác” cho ra lò các loại thông tin vu khống, phóng đại khác, phát tán ra toàn xã hội. Nói tóm lại, những kẻ tự xưng hay được các nhóm chống Việt Nam phong cho cái nhãn hiệu “nhà dân chủ” ở trong nước và hải ngoại chỉ toàn là một phường chạy theo đuôi những thế lực ngoại bang để phản dân hại nước. Họ mang ảo tưởng làm đối lập, nhưng chẳng ai ủng hộ chúng.

Bọn cờ vàng CCCĐ có hiểu rằng: lịch sử nhân loại và ở cấp độ đặc trưng cơ bản, phân biệt giữa con người với phần còn lại của thế giới, nhu cầu về tự do được xem là một thuộc tính của loài người, là một quyền tự nhiên của con người. Không có tự do thì không có khám phá, không có phát minh sáng chế, không có phát triển.v.v… Nhưng ở bình diện cá nhân trong cộng đồng thì nhu cầu về tự do không thể không bị hạn chế vì những lợi ích nhiều mặt của quốc gia, dân tộc, trước hết là ở sự ổn định xã hội – mà thiếu nó thì mọi phát minh, sáng tạo đều trở nên vô nghĩa. Cuộc sống còn chỉ ra rằng, quyền tự do của người này nếu không có những hạn chế nhất định thì có thể xâm hại đến quyền, lợi ích của người khác, trước hết đó là nhân phẩm, danh dự của họ.Vì không hiểu rõ căn nguyên của tự do- dân chủ bọn cờ vàng CCCĐ đã hành động như một lũ vô tri.

Trong khi nhiều người Việt Nam ở hải ngoại có trái tim tâm huyết với đất nước đang góp sức mình vào công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước theo dõi những chuyển biến tình hình chính trị xã hội thế giới và Việt Nam, thì bọn cờ vàng CCCĐ tổ chức hoạt động hành lang gây áp lực để quốc tế lên tiếng ủng hộ những kẻ gây rối an ninh chính trị gây bất ổn trong nước, những kẻ đó đang bị pháp luật Việt Nam trừng trị. Nhưng kết quả như thế nào thì chúng tự khắc biết.

Cờ vàng CCCĐ có hiểu được rằng: mọi hành vi, cho dù xuất phát từ những động cơ rất trong sáng, nhưng vô hình trung tạo ra sự phân tâm hoặc bất ổn xã hội, gây trở ngại cho việc củng cố tiềm lực, triển khai chính sách đối ngoại đa dạng hóa, đa phương hóa đều có thể làm cho sức mạnh dân tộc bị suy yếu, chỉ có lợi cho những người muốn thấy một nước Việt Nam yếu và chia rẽ. Đó là chưa kể một số kẻ mưu toan “đục nước béo cò”, lợi dụng nhiệt huyết của các tầng lớp nhân dân để phục vụ cho những tính toán riêng của họ”.

Vậy là, bọn cờ vàng CCCĐ những kẻ chuyên nghề lu loa, kích động, xuyên tạc , bôi nhọ đã và đang sử dụng mọi “ngón nghề” để phá hoại chính sách đối ngoại và đối nội của Việt Nam, nhưng kết cục chúng đang luẩn quẩn đi vào “ngõ cụt”, hành động của chúng không thể chấp nhận được . Có bao giờ cờ vàng CCCĐ tổ chức một cuộc gọi là “Hội thảo-tổng kết thành quả 37 năm chống cộng sản và tay sai” như các vị gào thét chưa ? kết quả là gì ? một con số không to tướng phải không ? Thật đúng như câu châm ngôn dành cho cờ vàng CCCĐ là: “Nói như rồng leo, làm như mèo mửa” quả không oan chút nào.

Amari Tx : 12-7-2012

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tư 2, 2014 in Tham nhũng

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Những chú tò he Bolsa

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Trước khi vào câu chuyện ta cần giả thích một chút tò he là cái quái gì vậy? Sơ lược là nghề này xuất phát từ làng quê bắc bộ, dùng bột gạo để nặn các con vật làm đồ chơi cho trẻ con, cả người lớn nữa. muốn tìm hiêủ thêm xin mời vào clip phố bolsa tv trong phóng sự tết việt nam xuân nhâm thìn.

Các sản phẩm tò he.

Vậy bạn đọc thắc có gì liên quan đến xóm bolsa này? có đấy. Có một cái làng mang tên là việt Tân nó ở tuốt bên trời tây, làng đó có ông Hoàng thành có tên Hoàng cơ Minh, đã quy tiên bỏ xác ở rừng lào, lá rừng bọc xác. Con cháu của làng nặn tò he việt Tân này là những nghệ nhân chuyên nặn ra các tổ chức, hội đoàn, các nhân vật, các ”nhà này” ”nhà kia” thổi phồng đánh bóng, khi sản phẩm ra lò tung ra khuấy động chính trường xóm bolsa. Vị trưởng làng nghề này là Đỗ hoàng Điềm .

Trong cái làng chánh trị ở hải ngoại này, bất cứ đâu cũng thấp thoáng bóng các nghệ nhân này. Vào những thập niên 80-90 khi ông tổ còn sống đó là thời kỳ hoàng kim của làng nghề tò he, các nghệ nhân nặn ra những chiến binh sau khi hà hơi, bơm thổi chuyển quân đông tiến, ôm bom, vác súng về quê hương khủng bố, bạo động, thời đó với chiếc khăn rằn quấn cổ, bộ quần áo bà ba y hệt quân giải phóng miền nam của bà nữ tướng Nguyễn thị Định có đại bản doanh tại Lộc ninh. Đám quân tò he này bị quất te tua tan nát bị xoá sổ hoàn toàn cùng với ông tổ nghề Hoàng cơ Minh. Thời đó các nghệ nhân chỉ cần em hèm mấy tiếng thì ngay tức khắc các thùng tiền quyên góp cho các hoạt động của làng nghề tò he việt Tân như mưa rào tháng bảy ”tràn trề tình quân dân”. ông tổ họ Hoàng như thánh sống trong cộng đồng hải ngoại. Ai dám chống lại? xin thưa hổng có ai. Làng nghề ngày càng giàu có thì đương nhiên sẽ chi tiền tài trợ hội này đoàn nọ, mà một khi đã nhận tiền thì trở thành con rối tò he trong tay các nghệ nhân.

Dưới bàn tay nhào nặn của các nghệ nhân làng tò he việt Tân mẫu mã sản phẩm ngày càng đa dạng, cũng con người đó thay hình đổi dạng theo bàn tay nhào nặn, muốn biểu tình ư? sẽ có biểu tình, muốn tố khổ, đấu đá, lăng mạ, chụp mũ cối… tất tần tật sẽ có hết, thôi thì lấy vài ví dụ các chiêu thức của các nghệ nhân làng tò he Ngoài ra làng nghề Việt Tân còn nặn ra rất nhiều tổ chức ngoại vi, các cơ quan truyền thông, báo chí, trong đó có những cái loa rất ấn tượng tại hải ngoại như Asia, SBTN v.v. các nghệ nhân còn dùng những thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh để tấn công các chương trình ca nhạc khác của đồng hương. Ví dụ khi trung tâm Thúy Nga sản xuất video ca nhạc với chủ đề Mẹ năm 1999, các nghệ nhân viện cớ video có những cảnh lính Mỹ từ trực thăng xả súng vào dân lành chạy loạn do đạo diễn dựng lại từ phim tài liệu, video có nhạc cảnh Ca Dao Mẹ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn do Don Hồ trình diễn, nhạc phim có cảnh bông lúa màu đỏ do kỹ thuật video, và cuối phim MC Nguyễn Ngọc Ngạn có nói về “đàn chim xa xứ bay về tố ấm”, có vẻ trùng lặp với chủ trương Đại đoàn kết dân tộc của chính phủ Việt Nam, nên Asia đã mượn cớ đó cho tay sai tấn công, chửi bới chương trình ca nhạc Paris By Night, thuê người gọi vào các đài radio để mắng chửi Thúy Nga không tiếc lời, dàn dựng, kêu gọi, kích động những cuộc biểu tình một thời gian dài sau đó trong các chương trình Paris By Night sau này. Về sau Thúy Nga phải làm một số chương trình theo quỹ đạo chính trị của các nghệ nhân Việt Tân để xoa dịu lũ côn đồ, rồi sau đó chúng mới để yên.

Thần dân tò he Bolsa chăm sóc các nghệ nhân việt Tân.

Trung tâm Asia đầu tiên do nhạc sĩ Anh Bằng sáng lập, sau đó do bàn tay nhào nặn siêu đẳng của các nghệ nhân làng tò he, thì nó đã biến chất, biến dạng thành một cái loa VACOVA chống cộng rẻ tiền, chuyên tung hô, ca tụng những sản phẩm mà làng tò he truyền thống này xuất xưởng, bóp méo lịch sử, bịa đặt thông tin, phỏng vấn cuội, tự phỏng vấn lẫn nhau, pháo nổ tung trời đạo diễn dàn dựng chuyên gia chất nổ Nam Lộc và ca sĩ ”đánh dặm” Việt dzũng, đào bới hận thù, hòng dựng lại thây ma cái thời cực thịnh của ông tổ làng nghề mang họ Hoàng. Nếu Asia là một trung tâm ca nhạc thiên về tâm lý chiến, thì đài SBTN do Trúc Hồ đứng tên làm chủ lại là một đài truyền hình lá cải ở California, chuyên đưa tin giật gân để câu khách, câu quảng cáo, và phục vụ cho tiêu chí mà làng nghề tò he Việt Tân đề ra.
SBTN từng đưa những “tin tức” làm nhiều người vừa buồn cười ra nước ra cái vừa phải lắc đầu vì mức độ hoang tưởng đến cực độ như: Đảo chánh ở Hà Nội, phe cộng sản miền Bắc và cộng sản miền Nam dàn trận đánh nhau toé lửa trên chính trường, phe Nông Đức Mạnh và Nguyễn Tấn Dũng dàn trận phang nhau đến sụm bà chè, Võ Văn Kiệt bị đầu độc chết, CSVN họp bí mật với Trung Cộng ”xin” được như Tây Tạng, quân đội tiếp quản Sài Gòn năm 1975 là quân đội… Trung Cộng v.v. và còn nhiều thông tin mang màu sắc sặc sỡ như chú tò he vậy. Nhiều bà con ở hải ngoại nói vui rằng bọn SBTN này muốn cạnh tranh với Vân Sơn về khoản sản xuất băng hài hước chắc. Ngoài ra làng nghề tò he Việt Tân còn nhào nặn xuất xưởng và ”bảo hành” vô thời hạn tò he “Thanh Niên Cờ Vàng”, “Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu”, và “Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam Lên Đường”.

Các nghệ nhân làng tò he Việt Tân nặn ra vô số các trang web trên mạng, nhiều trang web thiết kế toàn màu đen ra vẻ bí hiểm, ma quái, rồi tự xưng “chúng tôi là tuổi trẻ Việt Nam ở ngay trong nước, trụ sở ở ngay Hà Nội” v.v. Ngoài các làng tò he Việt Tân ngoại vi, còn tổ chức nhiều trại hè, nhiều trung tâm hướng đạo. những thông tin bịa đặt về lịch sử dân tộc, gieo rắc những tư tưởng độc hại, thù hận, dạy các tò he nhỏ cái gọi là “lịch sử” do chúng tự tưởng tượng ra. mở những lớp võ thuật rồi nhồi sọ võ sinh rằng “học võ để sau này về quang phục quê hương”. Tổ chức “Đảng Dân tộc” của ông tổng bí thơ ” Leo dừa ” Nguyễn Hữu Chánh cũng học theo chiêu độc này, với mục đích sản xuất nhiều tò he lớp kế cận, chiêu cách bắt chước y những người cộng sản trong nước trong thập niên 30 của thế kỷ trước.

Thời kỳ BU (Mỹ) chưa phát động cuộc chiến “chống khủng bố” thì các nghệ xua đám tò he đánh thẳng vào trong nước. Thời kỳ BU đã phát động thì chúng móc nối với lũ tò he trong nước. Các nghệ nhân luôn rình rập, tìm cách bắt liên lạc, móc nối, dụ dỗ, mua chuộc, kích động những thành phần bất mãn trong nước để biến lũ này thành những sản phẩm phục vụ theo ý đồ, và trả lương cho những chú tò he này qua hình thức “tài trợ”, “giúp đỡ tài chánh”, “yểm trợ quốc nội”, “bảo trợ” v.v. Làng nghề tò he Việt Tân bị mang tiếng nhục mặt khi nhiều tò he bị bắt đã khai báo ”thành khẩn” huỵch toẹt trước máy quay rằng chúng bị các nghệ nhân Việt Tân móc nối, dụ dỗ, mê hoặc, có liên hệ ra làm sao, được làng nghề Việt Tân tài trợ ra nước ngoài huấn luyện như thế nào v.v. như đám “Chị Hai”, “Chị Ba”, “Chị Tư” Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định, “thầy bói kiêm nhà nghiên cứu Chấn” Trần Huy Duy Thức, Lê Thăng Long v.v., những video công khai tự thú, nhận tội, và xin xỏ khoan hồng của bọn mạo xưng “rân trủ” này đều được cư dân mạng tải lên trang web Youtube như những vở hài kịch mà Vân Sơn phải gọi là ông nội hài. Khi các tò he này bị đưa vào lò bát quái nướng vàng thì các nghệ nhân Việt Tân hát bài ” … “, dù sao thì cũng gây được tiếng vang, ánh chớp ”chói loà” như bài hát ca ngợi chủ tịch Kim do ca sĩ ”chơi xong dzông” của bắc hàn hát vậy.

Vậy thì câu hỏi được đặt ra, ô hay tại sao một tổ chức khủng bố này vẫn nhởn nhơ ung dung tự tại trên đất của BU vậy? Đơn giản là vì làng nghề này không có khủng bố nước BU và cũng chưa phải là một tổ chức khủng bố quốc tế như Al Qaeda. Chúng chỉ có khủng bố Việt Nam, không làm ảnh hưởng đến kế bành trướng toàn cầu, bá chủ thiên hạ của BU.

Xưa nay BU vẫn áp dụng một chính sách nước đôi, hai mặt, mà chính những nhà chính trị vẫn hay gọi là “tiêu chuẩn kép” (double standard) về vấn đề chống khủng bố. Nghĩa là nếu có khủng bố nước BU hoặc là khủng bố quốc tế từng khủng bố các đồng minh của BU, hoạt động khủng bố trên các địa bàn của đồng minh BU, có sự ảnh hưởng của quân đội BU khắp thế giới, thì BU mới liệt vào danh sách khủng bố.

BU lớnNixon đã từng “thân ái” ngồi chung với các lãnh tụ Taliban và Al Qaeda và nói “Những người đàn ông này tượng trưng cho các giá trị đạo đức của cha anh chúng ta”, “These gentlemen are the moral equivalents of America’s founding fathers” (Reagan nói vào năm 1985). Căn cứ trên lịch sử và bản chất của chính sách ngoại giao thực dụng BU, thì có thể dễ hiểu vì sao làng nghề tò heViệt Tân là một tổ chức khủng bố Việt Nam, vẫn có thể sống nhăn răng và nhào nặn tò he ” vô tư ” trên xứ của BU.

Chuyện mới đây nhất theo kịch bản của các nghệ nhân tò he xua quân lên nhà trắng vì BU ”XIN” gặp nhưng bị cú hồi mã thương đau ê ẩm, mà BU thì cũng lằng nhằng lắm cơ, lẳng lơ với mấy lão trung đông hôi mùi dầu lửa là quên hết cả trời đất, con ghẻ BU có eo xèo méc có đứa chọc con nhiều lắm BU cũng buông một câu ”liệu hồn” đó nha!

Đứa con ghẻ chuyên nặn tò he có hiểu quái quỷ gì về tính nết BU, Đỗ Hoàng Điềm giờ là trưởng nghệ nhân làng nghề tò he Việt Tân lò dò sang âu châu méc ”Bảo mẫu“, mà “Bảo mẫu” thì sức có hạn chỉ vuốt ve an ủi, chùi mũi, lau mặt thôi, dưới mắt BU thì bà bảo mẫu này chỉ là kẻ sai vặt, coi giùm đám con ghẻ chỉ lớn xác mà đầu không chịu lớn này khi BU đi lằng nhằng… BU bây giờ đang lập thế chân vạc ở á châu mà một móng BU phải ”xin” đặt ở việt nam, cái mỏ BU phải hướng về Trung cộng nơi mà con sư tử phun lửa phì phì ở trung nam hải làm BU cháy hết cả xiêm y. Nên mấy con tò he ”Rân trủ” đồ chơi của thằng con ghẻ chẳng là gì với BU cả. Nếu chiều theo làm quá với việt nam nó cho BU ngâm móng ở biển đông à? có mà rớt móng. Chuyện tò he Bolsa là như vậy đó bà con.

Houston 3-22-2012
Amari tx

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Ba 21, 2014 in Báo nhà nước

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

CỜ VÀNG: KẺ CHỊU TANG VÀ THỜ CÚNG QUÂN XÂM LƯỢC

cxn

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang) – Đấy là Human Rights Watch ?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


Cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam là cuộc chiến man rợ nhất mà nước Mỹ đã gây ra, nó đã làm nước Mỹ bị phân hoá nhất trong lịch sử của họ. Nước Mỹ thời đó đã từng dùng bom đạn với mục đích xoá sạch 4000 năm văn hiến của Việt Nam, Hàng triệu người đã chết vì bom đạn hàng trăm ngàn người khác đã trở nên tàn phế, tàn tật đau đớn vô cùng vì di chứng của chất độc da cam mà quân đội Mỹ đã rải xuống lãnh thổ Việt Nam.

Ngày nay hai nước Việt – Mỹ muốn hợp tác hướng về tương lai, song những mất mát và nỗi đau từ cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ vẫn còn đó trong từng gia đình, dòng họ và trên cơ thể nhiều người không dễ nguôi ngoai! Thật đáng xấu hổ khi vẫn còn một thiểu số người Việt thuộc các tổ chức phản động lưu vong ở hải ngoại cố tình quên đi vấn đề này với dã tâm muốn xuyên tạc lịch sử, đề cao tội ác của quân xâm lược!

Lịch sử 4000 dựng nước và giữ nước của dân tộc ta đã có những thời kỳ các thế lực thù địch chống phá Việt Nam bao giờ cũng kết hợp đánh cả bên trong lẫn bên ngoài, thực hiện nội công, ngoại kích, như Kiều Công Tiễn liên kết với quân Nam Hán (năm 938). Trần Thiêm Bình liên kết với quân Minh (năm 1406). Lê Chiêu Thống dẫn đường cho quân Thanh xâm lược (năm 1789)… Trong lịch sử Việt Nam, ngay cả những kẻ thù bán nước tệ hại nhất cũng chưa bao giờ làm chuyện dựng tượng đài để ”Thờ cúng” quân xâm lược kẻ đã gây ra biết bao nhiêu đau thương tang tóc cho dân tộc Việt Nam. Vì như thế thì không còn một chút liêm sỉ làm người, nếu làm như thế mãi mãi sử sách còn lưu nước sông nào gột rửa sạch.

Ấy vậy mà trong lịch sử của dân tộc Việt lại có những hạng người đạt đến sự tột đỉnh của hành vi bán nước làm tay sai, mà đỉnh điểm là “Thờ – cúng”, “nhang khói” cho quân xâm lược. Những Hành vi quái đản đó được thực hiện bởi những người vô học hay điên khùng thì ta chẳng nói làm gì, cái đáng nói là từ những thành phần trí thức, những người từng giữ cương vị điều hành trong xã hội miền Nam trước đây, hoặc những thành phần văn nghệ sĩ .v.v…, họ đã có những hành động, lời nói còn đáng tởm lợm hơn cả những hạng người vô học nhất trên đất Mỹ.

Những thành phần CCCĐ này họ giả danh là người yêu nước, giả danh người lương thiện để chống lại những người đứng về phía quê hương , những ai có những hành động đi ngược lại những tiêu chí họ đặt ra thì lập tức họ nhào vô chửi bới với những bài đã học thuộc lòng, đó là bản chất hoang dã của những con thú đội lốt người. Nhìn vào chúng ta nhận diện họ rất dễ, trên thân xác hạng người này nó bốc mùi phản quốc, bốc mùi nô lệ, bốc mùi côn đồ lưu manh mạt hạng. Đối với đồng hương thì chúng hung hăng, côn đồ, đối với người bản xứ thì bộc lộ tính ươn hèn cam chịu. Trong cộng đồng người Việt Nam sống tạm dung trên đất Mỹ này có những điều mà đến bây giờ người ta chưa thể lý giải một cách đầy đủ, làm thoả mãn cho những ai muốn tìm hiểu về hạng người này.

Cộng đồng người Việt ở hải ngoại mà đặc biệt là tại Hoa Kỳ ngoài những người an phận, chỉ muốn có việc làm ổn định, muốn có một cuộc sống bình yên, những người có đầu óc tiến bộ muốn đóng góp xây dựng quê hương, hoà hợp hoà giải dân tộc, thì vẫn còn một thiểu số băng, nhóm chống cộng cực đoan mang ảo vọng “phục quốc”. Nếu trước đây họ đã lãnh lương Mỹ để ôm súng sẵn sàng chết thay cho kẻ xâm lược chống lại sự nghiệp thống nhất đất nước một cách mù quáng, thì giờ đây lại muốn dựa vào ngoại bang để gây mất ổn định chính trị trong nước một cách điên cuồng nhất, ngu xuẩn nhất. Sau 37 năm, những ảo vọng trên tàn lụi, nhóm cực đoan ngày càng cô độc, lạc lõng giữa cộng đồng người Việt bởi những tư tưởng, hành vi chống phá đất nước mù quáng, điên dại.

Tội ác của quân đội Mỹ trong chiến tranh Việt Nam

Những thành phần cặn bã này trong suy nghĩ luôn mong cho đất nước Việt Nam luôn chìm trong đói nghèo, bất ổn về an ninh hòng dựa vào những điểm yếu đó trục lợi về chính trị. Bọn chúng mong muốn kẻ thù truyền kiếp của dân tộc phát động chiến tranhlợi dụng trong tình thế hỗn mang đó chúng sẽ giành phần lợi thế.Với bản chất nịnh bợ ngoại bang mong muốn làm tay sai “chuyên nghiệp” cho những kẻ đã giày xéo gây bao đau thương thảm khốc cho quê hương mình, lũ người háo danh, lừa đảo, dị hợm về nhân cách đã bức ép, doạ dẫm, khủng bố bà con trong cộng đồng để trục lợi tiền bạc qua chiêu bài “chống cộng”.

Chúng bày trò lừa gạt, ép buộc một số bà con đóng góp để xây dựng lên những thứ gọi là “tượng đài chiến sỹ Việt Mỹ” (TĐCSVM) tại một số thành phố tại Hoa Kỳ có đông bà con Việt sinh sống như thành phố Westminster – bang Califonia; thành phố Houston – bang Texas; thành phố West Valley tiểu bang Utah .v.v… Theo nhận xét của ông nhà báo Nguyễn phương Hùng chủ trang mạng KBCHN: “… Mà cái tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ này cũng kỳ lắm, từ ngày khánh thành xảy ra không biết là bao nhiêu chuyện cười ra nước mắt. Nói trắng ra là nơi diễn ra những trận võ đài kiểu Hoa Sơn Luận Kiếm cuả Kim Dung với những bang phái ‘võ lâm cao thủ’ người Việt Quốc Gia …” đủ cho ta thấy sự lố bịch của việc làm này.

Các băng nhóm thiểu số chống cộng cực đoan này đang ra sức nịnh bợ BU (Mỹ), tô vẽ, tôn vinh các “TĐCSVM”, đây là một biểu tượng của cuộc chiến tranh tàn khốc, dã man, phi nghĩa mà chính phủ Mỹ gây ra tại Việt Nam, hàng trăm tỷ đôla và hao tổn bao nhiêu xương máu của hơn 58,000 người Mỹ. Hậu quả của nó để lại di chứng nặng nề trong xã hội Mỹ. Các cơ quan truyền thông Mỹ và phương Tây lên án kịch liệt, phỉ báng những tội ác mà quân đội xâm lược Mỹ đã gây tang tóc trên đất nước Việt Nam mà vụ Mỹ Lai 40 năm trước là một minh chứng không thể bác bỏ.

Bọn CCCĐ lại lấp liếm làm ngơ trước sự mất mát đau thương của chính người cùng dòng máu Việt, chúng rất thành thạo, nhuần nhuyễn trong việc nịnh bợ những kẻ từng là kẻ thù của dân tộc, chúng muốn biến mình thành công cụ, tay sai ngoại bang, đó là nghề của chúng.

Thật nhục nhã khi họ dựng tượng đài để vinh danh tội ác man rợ một số tên cặn bã đầu óc đã phát biểu những cảm nghĩ mà những người có lương tri phải lợm giọng, chúng ta hãy nghe một vài nhân vật này “phun” cảm nghĩ. Tên nhà thơ Alibaba Nguyễn Chí Thiện mửa ra những lời: “Người chiến binh Việt Nam cộng hoà bị rất nhiều sách báo của thế giới, nhất là ở Mỹ kết tội là lính đánh thuê. Việc dựng tượng đài này là để thế hệ con cháu biết chúng ta không phải là tay sai của Mỹ…” ?? Trong cuộc biểu tình ngày 18-4-2010 chống báo Người Việt một ông trong đám biểu tình đã nức nở, ai oán trước hồn ma của kẻ xâm lược rằng: “Kính thưa linh hồn của 58.000 ông lính Mỹ đã tử trận ở Việt Nam. Xin các ông mau mau hiển linh đem dùm tòa soạn báo Người Việt về nơi địa ngục”…??

Nhà báo Phan Công Tôn viết trên tờ người Việt: “Xây dựng tượng đài để ăn quả nhớ người trồng cây” ?

Việt Dzũng tên “găng tơ” trong làng giải trí của người Việt, Nam Lộc tên “thợ nổ” chuyên nghiệp của trường phái kích động và cũng là một trong những kẻ chủ xướng các “đại nhạc hội” gây quỹ dựng tượng đài đã nói: “Những binh lính Mỹ đã đổ xương máu trong trận chiến vì miền Nam, họ xứng đáng được tôn vinh như những anh hùng”???

Còn đám xướng ca rối loạn tâm thần xổ ra những câu mà có lẽ khi ta nghe họ nói thì cũng đành im lặng chào thua. Ca sĩ Như Mai (nghẹn ngào): “Tôi luôn nhớ ơn những người lính Mỹ đã có công với đất nước chúng ta…” ?? Ca sĩ Thanh Thúy (nức nở): “… Tôi rất hãnh diện vì nét oai hùng của tượng đài tri ơn những người lính Mỹ này…”?? Ca sĩ Khánh Ly (ai oán): “Tôi chắc oan hồn của những người lính Việt Mỹ muốn theo chúng ta qua bên này, xứ sở tự do và không cộng sản …”??

Ngày lễ Giáng Sinh 25/12/2011, ban điên dại cộng đồng Nguyễn Xuân Nghiã đã làm lễ tạ ơn vong linh tử sĩ 2 người lính Hoa Kỳ và VNCH bằng 2 con heo và 2 chai rượu Remy Martin. Lễ Giáng Sinh mà có áo xanh áo đỏ, cắc cắc bùm bùm lùng tùng xèng xèng, í a, í ô, chiết tửu tiến tửu, nhất bái, nhị bái, tam bái thì bố ông lính Mỹ có sống lại cũng không hiểu, tổ chức lễ tạ ơn ông Phan kỳ Nhơn quỳ mọp người rên rỉ trước tượng đài nói ”… Hồn Thiêng Sông Núi, các Bậc Tiền Nhân, Anh Hùng Liệt Sĩ, Chiến Sĩ Trận Vong đã hy sinh vì tổ quốc, trong đó có 58 ngàn binh sĩ Hoa Kỳ và đồng minh đã hy sinh để bảo vệ lý tưởng tự do trên quê hương Việt Nam…”

Vẫn chưa đủ độ ép phê với các hồn ma ông ta gào tiếp: “… kính dâng với tất cả lòng thành kính, tri ơn và nguyện cầu: Hồn Thiêng Sông Núi, Tiền Nhân có công dựng nước và giữ nước, anh linh các đấng anh hùng liệt nữ vị quốc vong thân, các chiến sĩ chết hiên ngang trên các chiến trường để bảo vệ giang sơn, anh linh những người chết tức tưởi trong các trại tù cộng sản và đặc biệt anh linh 58 ngàn chiến sĩ Hoa Kỳ và đồng minh đã hy sinh để bảo vệ lý tưởng tự do… Xin qúy vị hãy về đây chứng giám và độ trì cho dân tộc Việt Nam thoát khỏi ách thống trị cộng sản” ??.

Chứng tích tội ác quân đội Mỹ gây ra tại Mỹ Sơn.

Chắc nhiều người nghĩ cái đám người này không phải người Việt Nam? Không đúng rồi, họ vẫn nói tiếng Việt, trong huyết quản của họ vẫn mang dòng máu Việt nhưng họ vẫn ngày đêm chửi bới quê hương của họ, họ ước mong suốt đời được ôm chân ngoại bang, suốt đời thèm muốn làm tay sai, nghề nghiệp sinh sống là làm lính đánh thuê, nhưng tất cả những mong muốn đó cũng đã vuột khỏi bàn tay của những hạng người này.

Chính vì vậy khi tháo chạy toán loạn qua bên này sự biến chứng về tâm lý nô lệ đã đẩy họ vào con đường cụt nên dẫn đến những rối loạn và có những hành vi quái gỡ như vậy. Bởi vì lòng thù hận chỉ làm hoen rỉ sự khôn ngoan và ý thức của họ, não trạng thù hận làm hỏng hoàn toàn nhân cách của nhóm người vong bản này. Trong đầu óc họ không hề có hai tiếng tổ quốc, họ đã vứt bỏ tất cả sau cái ngày được BU cứu vớt sống tạm dung trên đất nước Mỹ, họ vinh danh một tổ quốc không hề hiện hữu tồn tại trên hành tinh này đó là “VNCH”, một điều kỳ quặc nhất trong những điều kỳ quặc, đến người nuôi dưỡng chúng BU (Mỹ) cũng lắc đầu ngao ngán.

Nếu nhóm người Việt lưu vong phản động cực đoan có cố gắng dựng thêm bao nhiêu “TĐCSVM” đi nữa, cũng sẽ không làm vơi được “nỗi đau của nước Mỹ”. Những ngày tưởng niệm vụ thảm sát Mỹ Lai sẽ còn mãi mãi trong lòng dân Việt, nước Mỹ với cuộc chiến tranh Việt Nam mãi không bao giờ xoá mờ, báo chí trên thế giới và ngay trong lòng nước Mỹ sẽ còn nói về sự kiện này. Những “TĐCSVM” nó chỉ là dấu nhấn tô đậm thêm tội ác quân xâm lược Mỹ tại Việt Nam, nhắc lại để mọi người không quên, nó phản lại ý nghĩ nịnh bợ quân xâm lược của đám CCCĐ người Việt ở hải ngoại.

Houston 6-23-2012
Amari-TX

 

Nhãn: , , , , , , , , , , ,

Cờ vàng ba sọc đỏ biểu tưởng cho cái gì?

CXN

Lá cờ vàng ba sọc đỏ tượng trưng cho chế độ VNCH được những người chống Cộng lúc nào cũng giương cao như là một biểu hiệu cho “chính nghĩa sáng ngời” của họ cho dù cái chế độ kia đã cáo chung gần 40 năm rồi – Trong các buổi họp hành của các hội đoàn, đoàn thể thuộc các thành phần trong quân độI và chính quyền của chế độ cũ, và những buổi họp mặt của các hội đồng hương đều có màn chào quốc kỳ, quốc ca: “Này công dân ơi quốc gia đến ngày giải phóng, đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống…” nghe sao mà nhàm tai, lạc điệu hết chỗ nói!

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang) – Đấy là Human Rights Watch ?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


Lá cờ vàng ba sọc đỏ tượng trưng cho chế độ VNCH được những người chống Cộng lúc nào cũng giương cao như là một biểu hiệu cho “chính nghĩa sáng ngời” của họ cho dù cái chế độ kia đã cáo chung gần 40 năm rồi. Trong các buổi họp hành của các hội đoàn, đoàn thể thuộc các thành phần trong quân độI và chính quyền của chế độ cũ, và những buổi họp mặt của các hội đồng hương đều có màn chào quốc kỳ, quốc ca. “Này công dân ơi quốc gia đến ngày giải phóng, đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống…” nghe sao mà nhàm tai, lạc điệu hết chỗ nói! Tiếng hát cất lên như con vẹt mà trái tim và khối óc của những người hát không ăn nhập gì với ý nghĩa của lời ca. Lá cờ này cũng được sử dụng không những trong các cuộc biểu tình chống đối nhà nước VN mà còn trong các cuộc biểu tình giữa bọn họ tố cáo, chống báng, chụp mũ lẫn nhau.Thây ma “VNCH” đã thối rữa từ lâu rồi mà cái lá cờ đại diện cho nó vẫn cứ rình rang nhảy múa ở nhiều nơi nằm ngoài VN.

Vậy hãy nhìn lại quá khứ, xem xét thật minh bạch và khách quan coi thử lá cờ vàng ba sọc đỏ này có thật sự là biểu tượng cho cái “chính nghĩa sáng ngời” đã được rêu rao hay không.

Trước tiên, lá cờ vàng ba sọc đỏ là hậu thân của lá cờ nền vàng có hình quẻ Ly màu đỏ sẩm ở giữa của chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập chỉ tồn tại vổn vẹn bốn tháng từ tháng 4 năm 1945 đến tháng 8 năm 1945 dưới sự bảo hộ của đế quốc Nhật, nghĩa là xuất thân của lá cờ này cũng bắt đầu bằng cái tấm thân bù nhìn, lệ thuộc vào ngoại bang. Rồi cái sọc đỏ bị gãy ở giữa được nối liền để trở thành cờ VNCH biểu tượng cho hai chế độ gọi là cộng hòa kéo dài 20 năm, từ năm 1955 đến 1975. Xin nhắc lạI ở đây cái định nghĩa căn bản thế nào là cộng hòa để từ đó ta có thể so sánh xem những chế độ của miền nam VN có xứng đáng được gọi là chế độ cộng hòa hay không. Cộng hòa là nói đến một hệ thống chính trị hay một hình thái chính phủ trong đó người dân chọn người đại diện cho mình để điều hành đất nước. Và mọi người dân có quyền tự do và bình đẳng chọn lựa những người đại diện cho mình thì gọi là dân chủ. Chế độ đầu tiên là chế độ Diệm kéo dài tám năm, từ 1955 đến 1963. Ta hãy xét xem con đường đưa đến sự cầm quyền và cai trị của ông Diệm có chút gì gọi là “cộng hòa” hay không. Năm 1950, vì sự hửng hờ của Pháp và vì Việt Minh hăm dọa đến tính mạng của mình, Ngô Đình Diệm rời khỏi VN để sống lưu vong ở nước ngoài, cuối cùng dừng chân tại Mỹ. Nước Mỹ lúc bấy giờ vì sự bùng nổ của cuộc chiến tranh Triều Tiên và sự lộng hành của chủ nghĩa chống Cộng McCarthy đầy nghi kỵ và khủng bố, nên bị ám ảnh bởi nỗi lo sợ sự bành trướng của chủ nghĩa Cộng Sản. Cho nên Mỹ đang tìm mọi cách để ngăn chận sự bành trướng này. Trong bối cảnh ấy, Ngô Đình Diệm, là một người theo đạo Công Giáo thuần thành và có tinh thần chống Cộng Sản không khoan nhượng, được sự hậu thuẫn và đề bạt của Hồng y Francis Cardinal Spellman đã dành được sự ủng hộ của Mỹ. Năm 1954, Bảo Đại chọn Diệm làm thủ tướng theo sự đồng ý của chính phủ Eisenhower. Nhưng chỉ một năm sau đó, Diệm hất cẳng Bảo Đại bằng cuộc trưng cầu dân ý với sự gian lận rộng rãi và trắng trợn. Chính phủ Mỹ, thường tự hào là cái nôi của những giá trị cộng hòa và dân chủ dĩ nhiên làm ngơ trước sự gian lận này. Vậy là ông Diệm lên nắm quyền qua một sinh hoạt trưng cầu dân ý có vẻ là dân chủ nhưng thật sự là do gian lận mà nắm được chính quyền. Nói một cách nôm na, Mỹ đã tạo dựng nên chế độ Diệm để sử dụng nó làm tiền đồn chống Cộng ở Đông Nam Á và sau này Mỹ cho biết họ không có lựa chọn nào khác hơn là Diệm. Sau khi nắm được quyền hành thì Diệm cai trị bằng một chế độ độc tài gia đình trị, hoàn toàn xa lạ vớI cái tên Việt Nam Cộng Hòa mà ông đặt cho phần đất miền nam dướI quyền của ông. Ông tự suy tôn mình như là một vị anh hùng dân tộc. Những bài hát suy tôn Ngô tổng thống được các học sinh hát đi hát lạI hàng ngày để tôn thờ chủ nghĩa anh hùng cá nhân này: “Toàn dân VN nhớ ơn Ngô tổng thống, Ngô tổng thống, Ngô tổng thống muôn năm…” hoặc là mỗI lần thi luận văn môn Việt văn thì đều có bài luận về lờI dạy của tổng thống: “Tôi không phảI là thần thánh, tôi thức khuya, dậy sớm chăm lo công việc hàng ngày, nếu ai cũng cố gắng như vậy thì công việc quốc gia, xã hộI sẽ được tiến bộ nhanh chóng…”. Diệm đã đưa các người anh em của mình vào các chức vụ không chính thức, không có trong nội các nhưng quyền hành của họ thật bao la và lớn lao. Người em trai áp út của ông là Ngô Đình Cẩn trấn thủ ở miền Trung mà quyền hành của ông ta bao trùm hết các viên chức cao cấp của chính phủ trong vùng. Người anh, Ngô Đình Thục tuy chỉ là một tổng giám mục nhưng ảnh hưởng của ông ta vô cùng to lớn, ăn sâu vào các sinh hoạt tôn giáo cũng như chính trị. Cuối cùng là Ngô Đình Nhu, một người em khác của ông, giữ chức cố vấn kề cạnh ông trong dinh Độc lập. Mặc dù Ngô Đình Diệm là tổng thống nhưng thực quyền nằm trong tay người em này. Ngô Đình Nhu, thường được gọi một cách kính cẩn là “ông Cố Vấn” là tác giả của những lý thuyết chính trị, những chương trình hành động, những chính sách cai trị được Diệm nhất mực đồng thuận.Vợ của Nhu là Trần Lệ Xuân hành xử như là một đệ nhất phu nhân, thường có những tiếng nói và hành động lấn át cả chồng và anh chồng. Những viên chức cao cấp của chính phủ đều răm rắp tuân thủ và vâng lời sự chỉ đạo của Nhu.Việc thăng quan tiến chức hoàn toàn tùy thuộc vào mức độ trung thành vớI tổng thống. Theo đạo Công giáo và gia nhập đảng Cần Lao Nhân Vị do Nhu sáng lập là những bước phảI có cho nấc thang tiến thân của những viên chức trung, cao cấp trong guồng máy chính phủ. Các tướng tá giữ những chức vụ then chốt trọng yếu đều chịu ơn mưa móc của Diệm-Nhu và là những ngườI trung thành tuyệt đốI vớI chế độ Diệm. Quốc hộI và tòa án chỉ là công cụ của Diệm không hơn không kém. DướI áp lực của các phe phái chính trị trong nước và của Mỹ, Diệm buộc lòng phảI tổ chức bầu cử quốc hộI vào năm 1959 vớI Phan Quang Đán là đốI thủ duy nhất. Đán đã thắng Diệm vớI số phiếu bầu áp đảo 6-1, nhưng khi quốc hộI nhóm họp để chọn tổng thống thì Diệm ra lệnh bắt giam Đán vì cho là Đán đã gian lận bầu cử.

Ngay sau khi nắm quyền, Diệm tức khắc phát động chiến dịch “Tố Cộng” kéo dài từ 1955 đến 1960 bắt bớ, tra tấn, tù đày hàng chuc ngàn ngườI bị tình nghi là Việt Cộng hoặc là cảm tình viên mà thật ra đa số là bị bắt lầm. Từ 1955 đến 1957, khoảng 12 ngàn người bị giết vì tình nghi là Việt Cộng. Sự ra đờI của Mặt Trận Dân Tộc GiảI Phóng Miền Nam vào năm 1960 một phần là hệ quả của sự căm thù của dân chúng do chiến dịch này gây nên. Ấp Bắc là trận thử lửa quân sự đầu tiên giữa lực lượng MTGPMN và chính quyền Diệm xảy ra vào tháng Giêng năm 1963. Một lực lượng đông đảo trang bị đầy đủ súng đạn tân tiến của Diệm đã bị một nhóm nhỏ của quân GiảI Phóng đánh cho tơi tả, khiến cho Mỹ rất quan ngạI về khả năng chiến đấu của quân độI Diệm. Hai cuộc đảo chánh nhằm lật đổ Diệm vào năm 1960 do nhóm Vương Văn Đông, Nguyễn Chánh Thi và Phạm Văn Liễu cầm đầu, và vào năm 1962 dinh Độc lập bị ném bom bởI hai phi công Nguyễn Văn Cử và Phạm Phú Quốc không thành công nhưng đã gây cho hai anh em Diệm Nhu mốI ám ảnh và lo sợ bị đảo chánh. Hai sự kiện đảo chánh và Ấp Bắc khiến cho Mỹ nghi ngờ Diệm vì quá tập trung vào những kế hoạch ngăn ngừa đảo chánh mà lơ là trong cố gắng tiêu diệt Việt Cộng.

Toàn bộ một gia đình Công giáo cai trị một đất nước mà tuyệt đạI đa số dân chúng không phảI là Công giáo đã áp đặt lên khốI dân chúng này những chính sách kỳ thị, đăc biệt là đốI vớI Phật giáo. Một triệu ngườI Công Giáo di cư từ Bắc vào đã được hưởng những chính sách ưu đãi về ruộng đất và những chính sách hỗ trợ khác đã gây nên sự ganh tị từ phía lương dân. Các giáo xứ Công Giáo được hưởng những đặc quyền đặc lợI mà các tôn giáo khác không có được. Sự thao túng quyền thế vượt ra khỏI phạm vi hành đạo của các giám mục, linh mục Công giáo xảy ra khắp nơi. Sự bất mãn của những ngườI theo đạo Phật lên đến cực điểm khi chính quyền Diệm ngăn cấm họ treo cờ Phât giáo để mừng lễ Phật Đản 1963 tại Huế, trong khi không lâu trước đó cờ của Tòa Thánh Vatican được treo cùng khắp để mừng ngày kỷ niệm Ngô Đình Thục nhậm chức Tổng giám mục địa phận Huế, làm bùng nổ hàng loạt các cuộc biểu tình của lực lượng Phât giáo để phản đốI sự kỳ thị này và bị đàn áp thẳng tay. NộI tình càng ngày càng rối beng vì phản ứng mạnh mẻ lạI từ phía Phật giáo đã gây nên những phản ứng bất lợI cho Diệm trong dân chúng Mỹ và dư luận thế giới, trong khi đó thì lực lượng Việt Cộng càng lúc càng mạnh, khống chế và kiểm soát thêm nhiều phần đất dướI quyền kiểm soát của quân độI Diệm khiến cho Mỹ đi đến quyết định thay thế Diệm. Các tướng lãnh từng là những kẻ chịu ơn mưa móc vớI Diệm đã được Mỹ bật đèn xanh làm cuộc đảo chánh thành công. Anh em Diệm- Nhu bị thảm sát bởi những kẻ chịu ơn đã phản bội lại ông vào ngày 2 tháng 11 năm 1963, mở màn cho giai đoạn hai của chính thể VNCH.

Nền đệ nhất cộng hòa của Diệm không có “một chút gì” gọI là cộng hòa cả. Mỹ đã chọn Diệm vì Diệm là kẻ chống Cộng sừng sỏ nhất và vì cũng không có lựa chọn nào khác, và đã để Diệm cai trị miền nam vớI một hệ thống chính trị độc tài gia đình trị, thực hiện những chính sách thiên vị rõ rệt dành cho khốI ngườI thiểu số Công Giáo. Tưởng đâu sau Diệm thì tình hình sẽ sáng sủa hơn nhưng ngược lạI là một chuỗI xáo trộn do các tướng tá tranh giành quyền lực lẫn nhau. Năm 1964, Nguyễn Khánh đảo chánh lật đổ Dương Văn Minh, đến tháng chín cùng năm này thì Khánh bị tướng Dương Văn Đức và hai đạI tá Lâm Văn Phát và Phạm Ngọc Thảo đảo chánh nhưng thất bại. CuốI cùng Khánh bị loạI trừ bởI cuộc đảo chánh do Nguyễn Cao Kỳ cầm đầu vớI sự đồng ý ngầm của Mỹ vào năm 1965. Năm 1967, vớI sự cảnh cáo và dàn xếp của Mỹ, Nguyễn Văn Thiệu và Kỳ vốn đã không ưa nhau, tạm thờI kết hợp nhau trở thành tổng thống và phó tổng thống của nền đệ nhị cộng hòa này. Bốn năm sau, 1971, Thiệu tổ chức bầu tổng thống nhưng trước đó đã đưa ra những luật lệ ứng cử rất khắc khe để hạn chế tối đa số người muốn ra tranh cử với Thiệu. Kết quả là không ai ra tranh cử với Thiệu, kể cả Kỳ như là một hình thức tẩy chay cuộc bầu cử. Tuy nhiên Thiệu vẫn cho tiếp tục cuộc bầu cử chỉ có một mình Thiệu là ứng cử viên và dĩ nhiên Thiệu tái đắc cử! Dưới thời Thiệu cũng có quốc hội gồm thượng và hạ viện, nhưng Nguyễn Cao Thăng, một dược sĩ giàu có, là kinh tài đắc lực của Thiệu đã dùng tiền mua chuộc hầu hết các dân biểu để ủng hộ Thiệu, mà dân chúng gọi họ là “nghị gật” hay “nghị gia nô”. Một số rất ít dân biểu đối lập như Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Lý Quý Chung, Trương Đình Dzu thì bị bắt bớ, giam cầm. Như vậy chính quyền Thiệu cũng có quốc hội, cũng có bầu bán làm như là dân chủ nhưng thật sự chỉ là những màng bịp bợm, xảo trá. Cho nên giai đoạn hai của chế độ VNCH là sự nối dài của chế độ Diệm mà không có Diệm. Và lại còn tệ hơn vì ít ra dưới thời Diệm còn có kỷ cương bởi Diệm- Nhu có đủ uy thế để duy trì sự tuân thủ của các tướng tá dưới quyền. Những tay độc tài quân sự (military junta) lần lượt tranh nhau cai trị miền nam. Hầu hết đám tướng tá của VNCH xuất thân từ các trường đào tạo của Pháp, đặt dưới quyền chỉ huy của Pháp, và phục vụ đắc lực cho thực dân Pháp. Và truyền thống tay sai này được nối tiếp với người chủ mới là Mỹ. Đối với họ chỉ có quyền lợi và tham vọng riêng tư, chẳng đếm xỉa gì đến quyền lợi của dân tộc và đất nước. Danh từ “quốc gia” mà họ thường khoe khoang để đối nghịch lại với “cộng sản” ám chỉ rằng họ là những người có tinh thần quốc gia, đặt quyền lợi của dân tộc lên trên hết chỉ là dối trá, mị dân. Cứ chống Cộng triệt để theo yêu cầu của Mỹ thì Mỹ sẽ làm ngơ để tha hồ vơ vét. Và ông chủ Mỹ cũng thừa biết bản chất của đám tướng tá này, cho nên Mỹ dùng họ mà chẳng có chút gì kính trọng họ. Theo tài liệu của Pentagon papers, trong một buổi triệu tập các tướng tá VNCH do một đại tá Mỹ chủ tọa, viên đại tá này đã có những lời miệt thị mà không có phản ứng nào từ cái đám tướng tá chỉ biết gục đầu, miệng câm như hến kia. Khi còn Diệm thì nịnh bợ để được thăng quan tiến chức, hết Diệm thì tranh ăn với nhau. Bản thân Thiệu và những tướng tá thân cận đều là những tay tham nhũng gộc. Các tướng Đỗ Cao Trí, Trần Thiện Khiêm, Nguyễn Văn Toàn, Phạm Quốc Thuần, Hoàng Xuân Lãm, Vĩnh Lộc, Lữ Lan, Đặng Văn Quang…nổi tiếng là tham nhũng. Càng tham nhũng càng được lên chức! Vợ của Thiệu và Khiêm cầm đầu những đường dây buôn lậu qui mô có quân cảnh hộ tống. Chiến tranh VN càng lúc càng leo thang. Guồng máy chiến tranh hoàn toàn do Mỹ chỉ đạo và điều hành. Từ con số 2000 cố vấn Mỹ vào năm 1961 đến 16,500 vào năm 1964 đến 200,000 vào cuốI năm 1965, và cao điểm nhất là 537,000 ở cuốI năm 1968. Một khối lượng quân nhu quân cụ không lồ và các vật dụng cần thiết khác cho đoàn quân nửa triệu này liên tục ào ạt đổ vào miền nam, cộng thêm số tiền viện trợ kếch xù của Mỹ đã tạo nên những cơ hội béo bở cho các tướng tá VNCH vốn đã tham nhũng thì nay tha hồ tham nhũng. Mua quan bán chức là chuyện bình thường. Nạn lính ma lính kiểng lan tràn khắp các đơn vị tác chiến. Trung đội trưởng hối lộ cho đại đội trưởng, đại đội trưởng hối lộ cho tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng hối lộ cho trung đoàn trưởng… và cứ thế từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên cá mè một lứa. Đời sống gia đình của tướng tá thì quyền thế, sang trọng, giàu có hơn hẵn một trời một vực so với gia đình của lính tráng sống chen chúc trong các trại gia binh. Tướng và lính là một cách biệt xa vời, chỉ có mệnh lệnh và hách dịch chứ không bao giờ có sự gần gũi, cảm thông. Lính sợ tướng như sợ cọp! Các con của tướng tá thì được gởi đi du học ở ngoại quốc để tránh bị đi lính. Hầu như toàn bộ chi phí điều hành của chính quyền VNCH là từ tiền viện trợ Mỹ. Nền kinh tế VNCH là con số không to tướng. Sinh hoạt thị trường là sinh hoạt tự do rừng rú, cá lớn nuốt cá bé. Số người làm giàu đặc biệt là người Hoa đa phần là nhờ vào đầu cơ, tích trữ, buôn lậu, hối lộ. Xã hội chỉ có chống Cộng vì tiền đã tạo nên một tầng lớp quyền thế, giàu có, ăn trên ngồi trốc, trịch thượng, và khinh người, cách biệt hẳn với đa số quần chúng thấp cổ bé miệng, lam lũ, nghèo khổ. Miền nam dưới quyền cai trị của cái gọi là “đệ nhất và đệ nhị cộng hòa” là hoàn toàn xa lạ với những giá trị cộng hòa, dân chủ cao quí theo định nghĩa của nó. Là sự gối đầu nhau của hai nền độc tài nô dịch: gia đình trị và quân phiệt. Là một cánh hoa chùm gởi, sống nhờ vào “cây cổ thụ” Mỹ không hơn không kém. Khi cánh hoa này bị tách khỏi cây cổ thụ thì chỉ có chết là con đường không tránh khỏi. Khi cánh hoa chùm gởi này chết lại càng làm lộ rõ thêm cái bản chất lệ thuộc, tay sai, và hèn hạ của nó. Tướng tá lần lượt hè nhau chạy trốn. Mới ngày trước thì tuyên bố hùng hồn, tử thủ thì ngày sau đã chuồn mất. Cái đám tàn binh mà một thời được tuyên dương là hào hùng, gan dạ lập tức hiện nguyên hình là một bọn ô hợp, một lũ cướp của giết người không gớm tay trên đường rút chạy.

Thế đấy, đó là tóm tắt những gì mà lá cờ vàng ba sọc đỏ đại diện. Sự thật thì đau lòng lắm, không muốn nhắc vì nhắc lại chỉ làm đau nhiều người nhất là những ai đã bị té thật nặng vì đã từng ngồi trên cao và hống hách. Nhưng nếu không nói ra thì cứ tưởng mình là kẻ “chính chuyên” lắm vậy. Bốn mươi năm là thời gian đủ lâu để quên đi những điều nhục nhã, không đáng nhớ. Ngay cả những người chiến thắng người ta cũng sẵn lòng quên đi dùm cho. Vậy mà cứ ra rả cái mồm, giương cao ngọn cờ mà đáng lẽ nếu còn chút liêm sỉ thì phải cảm thấy xấu hổ với cái lá cờ này. Lịch sử đã sang trang, VNCH đã chết. Hãy để là cờ chết theo nó.

Biểu Tình
3/22/2012

 

Nhãn: , , , , , , , , , ,