RSS

Tag Archives: Hoàng Sa

Khi kẻ nô lệ dạy ta yêu nước

cxn

Đọc thêm nhé: Phải để Tầu nó chiếm Việt Nam mới làm sống lại lòng yêu nước ?

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “Quan hệ Việt-Trung” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để!


Đọc bài viết “ Cách Đối Xữ Giữa Người Thắng Kẻ Thua Trong Cuộc Chiến” của Tác giả Phan Hoài Nam đăng lại trên kbchn.net tôi chợt nhớ cũng tác giả này từng có bài viết có ý rằng phải để cho Tàu nó đánh VN thì . . . . dân ta mới phục hồi lại lòng yêu nước. Lần này ông ta lại khuyên người Việt nên học yêu nước theo kiểu … Mỹ. Bó tay, chỉ có những người sùng Mỹ và rất hận CS mới có thể viết ra được như thế.

Viết lách lưu manh của dân chống cộng kiểu như PHN bao năm qua dù có che đậy thế nào chăng nữa cũng không thể dấu được cái đuôi cho thấy họ còn hận CS ghê lắm nên viết lách thế nào cũng phải đã giò lái anh CS một cái mới hả dạ. Vòng vo tam quốc tứ xứ thập phuơng xuyên tạc rồi cũng không nhịn được phải phang anh CS một cái mới ăn được cơm.

Mở đầu bài viết anh PHN này đã trình làng ngay cái đuôi mình . PHN viết :

“Ai cũng biết chỉ có lòng yêu nước mới có thể giúp cho dân tộc VN thoát ra khỏi bế tắc hiện nay và để được sống đúng với nhân phẩm con người. “

Anh ta cho rằng dân tộc VN dù đang độc lập thống nhất dù đang phát triển dù thoát khỏi đói nghèo được Liên hiệp Quốc đề cao, dù nhận được bao nhiêu lời ngợi khen của thế giới thì vẫn đang “ bế tắc “ và chẳng có nhân phẩm tí nào. ( Tất cả cũng chỉ vì CS đúng không ông PHN?)

Đối với PHN và những người đang hăng say chống cộng thì suy diễn này rất dễ hiểu. “Bế tắc” có nghĩa là dân Việt không dám làm cái cách mạng hoa lài hoa hồng như PHN và các anh cờ vàng mong đợi. Đúng ra là PHN và các anh cờ vàng quá bế tắc trong việc phát động người dân căm thù CS như mình, người dân không nổi dậy như các anh kỳ vọng thế là PHN úp cái “bế tắc “ ấy ngay lên đầu người dân và các anh đổ tại người dân không yêu nước cho nên CS mới mạnh, thế thôi, chẳng có gì lạ cả.

PHN viết:

“ Cũng vì lòng yêu nước mà từ đầu thế kỷ 18, đã có những phong trào trí thức người Nhật tìm cách thoát khỏi quỹ đạo văn hóa của người Trung Hoa” ….. “Sự khác biệt giữa đất nước chúng ta và nước Nhật cũng chính từ sự khác biệt về lòng yêu nước. Cùng là một nước ở Á Châu, diện tích, dân số, tài nguyên gần như nhau nhưng một nước thì giàu có và được cả thế giới kính nể, còn nước kia thì ngược lại…”

Viết như thế PHN hoặc là cố tình bôi nhọ dân tộc hoặc là không hiểu tí gì về văn hóa và lịch sử Việt Nam.

Chẳng lẽ PHN không biết dù có những tương đồng nhiều mặt nhưng sự khác biệt lớn nhất của nước ta với nước Nhật là khác biệt về lịch sử?

Không phải từ thế kỷ 18 ,mà từ khi lập quốc, và nhất là trong thời gian dài Bắc thuộc, dân tộc ta đã nỗ lực liên tục duy trì bản sắc riêng của mình để tránh nguy cơ bị Tàu nó đồng hóa. Ta có quyền tự hào rằng dân ta có tinh thần độc lập cao không thua kém bất kỳ dân tộc nào trên thế giới. Từ xa xưa phong tục nhuộm răng ăn trầu phổ biến trong xã hội phong kiến cũng vì mục đích tạo bản sắc độc lập riêng.

“Búi tó củ hành làm anh thiên hạ” đó là lời truyền miệng nhau trong dân gian cũng chỉ để tạo bản sắc khác hẳn với người Tàu. Về ngôn ngữ, dân tộc ta có ngôn ngữ riêng, lấy chữ nôm làm chữ viết riêng. Khi các nhà truyền đạo Ca tô theo chân đế quốc vào nước ta phiên âm ngôn ngữ việt ra ngôn ngữ la tinh dễ học để phục vụ cho mục đích truyền giáo thì dân ta không bỏ qua cơ hội dùng chữ này để mở mang dân trí và nó trở thành quốc ngữ hoàn toàn khác với người Tàu. Đó là tố chất thông minh sáng tạo và tinh thần học hỏi của người Việt, nó phát sinh từ lòng yêu nước, yêu dân tộc mà ra. Cả dân tộc Việt cùng nhau bảo tồn văn hóa chứ không phải chỉ có trí thức Nhật tìm cách thoát khỏi ảnh hưởng Tàu như PHN ba hoa.

Tục nhuộm răng là một nét văn hóa độc đáo của dân ta để phân biệt với các tộc người khác và giữ gìn bản sắc dân tộc. Hầu như tất cả người dân Việt Nam từ kẻ nghèo cho đến người giàu, từ giai cấp nông dân cho đến giới quan lại, điền chủ, hoàng thân quốc thích, vua chúa ai ai cũng nhuộm răng.Trong bài hịch củavua Quang Trung khi kéo quân ra Bắc đánh giặc Thanh vào năm 1789 có câu liên quan đến tục nhuộm răng vì đây là một tập tục quan trọng trong văn hóa người Việt.

Đánh cho để dài tóc

Đánh cho để đen răng

Đánh cho nó chích luân bất phản

Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn…

Đánh cho sử tri nam quốc anh hùng chi hữu chủ”.

Lời dụ này đã thể hiện rõ mục đích cuộc tiến quân (bảo vệ các truyền thống văn hóa dân tộc như các tục để tóc dài, nhuộm răng đen khác Tàu) và quyết tâm đánh giặc đến cùng (đánh cho kẻ xâm lược không kịp trở tay, thân không còn mảnh giáp) và khẳng định chủ quyền quốc gia của Việt Nam (đánh cho lịch sử muôn đời biết rằng nước Nam anh hùng này là nơi đất có chủ).

Sang thế kỷ 20, dân tộc ta đã cho thế giới thấy sức mạnh kỳ diệu từ lòng yêu nước trong cuộc chiến tranh giành độc lập, quá thừa để bàn cãi ở đây.

Các anh cờ vàng và anh PHN này thường hay dùng nước Nhật để so sánh với VN và đi đến kết luận là cùng một màu da, tương đồng về địa lý, và dân số nhưng người Nhật phát triển vượt trội rồi đổ cái chậm tiến lạc hậu đói nghèo đó lên đầu nhà cầm quyền thậm chí như PHN đổ cả lên đầu dân tộc ta.

So sánh VN với Nhật PHN không thể không biết hoặc biết mà cố tình lờ đi rằng ngay từ năm 1894 Nhật đã đánh thắng Trung Hoa buộc phải nhường Đài Loan và công nhận riều Tiên độc lập qua Hiệp ước Shimonosheki .

Từ năm 1905 Nhật đã là cường quốc, Nhật đánh bại nước Nga có hải quân hạng nhì thế giới bấy giờ, Nước Nga của Sa Hoàng thảm bại buộc phải trao một số quyền đáng kể ở Triều Tiên và Trung Quốc cho Nhật Bản. Theo đó, Tokyo được trao bán đảo Kwantung cùng với cảng Arthur và phía nam đảo Sakhalin cho tới vĩ tuyến 50.

Và sau thất bại của Nga, các cường quốc phương tây buộc phải thừa nhận đất nước mặt trời mọc là một sức mạnh vào hàng thế giới.

Đó là về hải quân, về không quân thì năm 1945 khi dân VN còn chân đất kéo xe tay, người kéo cày thay trâu và hơn 90% người dân mù chữ thì Nhật Bản đã có máy bay đánh Trân Châu Cảng khiến Mỹ phải kinh hồn bạt vía, thất điên bát đảo.

Trước khi thua trận bằng 2 quả bom nguyên tử của Mỹ, Nhật từng đã xâm lược Trung Hoa trong 8 năm trời từ năm 1937 đến 1945.

Những cây viết cờ vàng thường so sánh với Nhật hay Nam Hàn để chê bai dân tộc mình, lèo lái suy nghĩ của người đọc về huớng tương đồng về văn hóa, địa lý, màu da nhưng người Việt lại chậm tiến so với người họ, mà cố tình lập lờ, cố tình quên đi lý do lịch sử hoàn toàn khác nhau. Hoặc là họ lưu manh trí trá cố đánh lừa người đọc hoặc họ không đứng ở góc nhìn của dân tộc để nhìn lịch sử mà họ đứng ở góc nhìn của kẻ quen làm nô lệ.

Hết so sánh với người Nhật, PHN lại so sánh cuộc chiến VN với cuộc nội chiến Mỹ để đá giò lái CS, rồi khuyên dân ta nên . . . . .học Mỹ về lòng yêu nước.

PHN viết :” Hy vọng rằng qua bài học về lòng yêu nước của người Mỹ và Nhật chúng ta có thể rút được vài điểm nào đó để tìm cách xây dựng lại lòng yêu nước của người Việt Nam.”

Xưa nay rất nhiều nước trên thế giới cho rằng cần học VN về lòng yêu nước chứ chưa từng thấy có ai khuyên VN nên học lòng yêu nước từ Mỹ cả. Duy nhất chỉ có PHN có đầu óc như thế.

Sau chiến thắng Điện Biên Phủ, và nhất là sau 1975, cả thế giới đã phải nhìn nhận tinh thần bất khuất và sức mạnh từ lòng yêu nước mãnh liệt của dân tộc VN. VN được xem là tấm gương cho những nước thuộc địa, những nước bị cường quốc áp bức. Ngay những chiến binh Mỹ cũng vô cùng ngạc nhiên về sức mạnh từ lòng yêu nước của dân Việt và xem đó là tấm gương cho các nước yếu, thế mà PHN khuyên dân ta phải học theo Mỹ mới có được lòng yêu nước. Chỉ có đầu óc quen làm nô lệ mới nghĩ ra và can đảm viết lên điều này.

Ngày nay bất cứ ai muốn tìm hiểu cũng có thể tìm được thông tin và ai cũng nhận ra hai cuộc chiến Nam Bắc Mỹ và cuộc chiến tranh VN hoàn toàn khác xa nhau cả về tính chất lẫn quy mô. Việc so sánh là là có ý đồ đen tối và vô cùng khập khiễng.

Cuộc chiến tranh VN là cuộc chiến tranh đánh đuổi ngoại xâm giành độc lập từ 2 đế quốc. Dù cuộc chiến có sự hiện diện của quân đội VNCH đi nữa nó cũng không thể gọi được là cuộc nội chiến vì VNCH được đẻ ra và là công cụ của Pháp rồi đến Mỹ. Đánh Pháp, đánh Mỹ là buộc phải đánh VNCH, dù đó là anh em, dù đó là đồng bào. Đó là điều dĩ nhiên, đó là sự bắt buộc, đó là sự nghiệt ngã của chiến tranh. Đó mới là nguyên nhân của những nỗi niềm cờ vàng kéo dài gần 4 thập kỷ qua.

Một quân đội được đẻ ra và nuôi dưỡng bởi đế quốc, được chỉ huy bằng những tướng lãnh được đào tạo bởi thực dân và đế quốc như quân đội VNCH, bị sai khiến và lệ thuộc hoàn toàn vào ngoại bang không thể so sánh với quân ly khai miền Nam trong cuộc nội chiến Mỹ được.

Những người CS từng xác định trong chiến lược của mình là chỉ cần đuổi bố chạy thì con sẽ chết, họ đã đúng và thưc tế đã chứng minh y như thế. Hiệp định Paris CSVN cũng ở chiếu trên ký với bố Mỹ chứ không phải với con VNCH.

Từ bản chất cuộc chiến hoàn toàn khác nhau cho nên những so sánh của PHN về cuộc chiến VN với cuộc nội chiến Mỹ hoàn toàn không có giá trị.

PHN đề cao “tinh thần hào hiệp mã thượng” của người Mỹ, nhưng lại nhìn dân tộc VN với cái nhìn đã bị Mỹ hóa và đầy hận thù cho nên thể không thấy được dân tộc ta ứng xử nhân bản như thế nào với cựu thù.

Nói về tính nhân bản và tinh thần mã thượng của dân tộc ta thì chính người Mỹ phải công nhận trước tiên. Những cựu binh Mỹ từng gây tội ác với nhân dân ta vô cùng ngạc nhiên bởi thái độ của người dân đối với họ khi họ quay lại chiến trường xưa, chính thái độ và cách hành xử nhân bản đó đã cảm hóa được rất nhiều người mà ta có thể tìm thấy vô số dữ kiện loại này trên interrnet.

Nếu so sánh điều này với người Nhật thì PHN hãy đọc bản tin sâu đây :

Tạp chí National Geographic Vol.182, No. 5 ra ngày 18 – 11- 1992 có bài “Portugal’s sea road to the East” p. 56- 93, cho biết :
Vào năm 1638 tại Nagasaki Nhật bản có khỏang 100 ngàn giáo dân Công giáo làm nội ứng cho quân Bồ Đào Nha xâm chiếm Nhật. Triều đình Nhật cử tướng Lemitsu đem đại quân đến đánh bật bọn xâm lược ra khỏi đất nước. Tất cả cha cố, thừa sai bị tử hình, và 37 ngàn tên giáo dân Công giáo nối giáo cho giặc bị tiêu diệt . Một số tên trốn thoát nhảy theo tàu Bồ Đào Nha trốn sang Hội An Việt Nam.”

Ở VN chiêu trò của thực dân cũng chẳng khác gì . Nửa cuối thế kỷ 19 có đến 600 ngàn người theo tôn giáo này phá bỏ tập tục cha ông, lìa bỏ nề nếp văn hóa dân tộc . Tuy nhiên, trước khi Pháp đổ quân xâm chiếm Việt Nam, những người Công giáo được coi là những công dân lầm lạc vì nhẹ dạ và ngu dốt nên Triều Đình và nhân dân Việt Nam không nỡ ra tay với họ. Nhưng kể từ khi Pháp chiếm Đà Nẵng năm 1858, đa số giáo dân Công giáo đã trắng trợn ra mặt theo giặc và phản bội Tổ Quốc.

“Năm 1873, 5000 giáo dân Ca tô dưới sự lãnh đạo của linh mục Trận Lục giúp Pháp hạ thành Ninh Bình và đánh chiếm chiến lũy Ba Đình cỉa Đinh Công Tráng.

Trần Bá Lộc, sinh năm 1834 trong một gia đình Công giáo tại Long Xuyên. Lộc xin vào đoàn quân Công giáo do Charner tổ chức chuyên việc lùng quét các nhóm quân kháng chiến. Sau khi tham gia nhiều trận đánh tái chiếm Rạch Giá, Lộc được Pháp phong chức tổng đốc Rạch Giá. Y là tên đại Việt gian được Pháp tín nhiệm trao nhiệm vụ triệt hạ phong trào kháng chiến từ Quảng Nam đến Phan Thiết. Với nhiệm vụ này, Trần Bá Lộc đã giết hại khoảng 25 ngàn người Việt yêu nước.
Trần Tử Ca, nguyên là một người bên lương, sinh trưởng tại Gò Vấp. Lúc đầu y đi theo kháng chiến, nhưng sau đó y theo đạo, rời bỏ hàng ngũ kháng chiến theo giặc chống lại Tổ Quốc. Năm 1862, Ca được Pháp bổ làm tri huyện Hóc Môn. Năm 1865, y đi theo quân đội Pháp càn quét các tỉnh miền Tây. Đêm 9-2-1885, Ca bị nghĩa quân giết chết .

Huỳnh Công Tấn là một người Công giáo trong hàng ngũ nghĩa quân của Trương Công Định từ 1861. Ngày 20-8-1864, Tấn phản bội, bất thần phục kích giết chết Trương Định tại Gò Công. Ngày 19-9-1868, Huỳnh Công Tấn cùng với 127 lính tập Công giáo vây bắt Nguyễn Trung Trực tại đảo Phú Quốc. Như vậy, riêng một mình y đã sát hại được hai nhà cách mạng kháng chiến nổi tiếng tại Nam Kỳ. Y được Pháp trao tặng Bắc Đẩu Bội Tinh cho hai chiến công lớn này !

Tạ Văn Phụng, tức Phêrô Lê Duy Phụng, nguyên chủng sinh tại Penang, lấy danh nghĩa là con cháu nhà Lê dấy binh khởi nghĩa tại Bắc Kỳ chống triều đình Huế năm 1858. Tạ Văn Phụng nhờ các giáo sĩ liên lạc với chính phủ Pháp để xin giúp đỡ. Napoleon III đồng ý, và cử tên gián điệp Duval sang Việt Nam giúp Phụng với mục đích biến Bắc Kỳ thành một xứ Công giáo với một chính quyền Công giáo. Duval đi Macao mua vũ khí và giúp Phụng thành lập những đoàn quân gồm đa số là giáo dân. Trong các tháng 6 và 7-1863, Phụng khởi quân đánh chiếm một vùng rộng lớn ở đồng bằng Bắc Bộ gồn 3 tỉnh Quảng Yên, Hải Dương và Nam Định.Triều đình Huế cử Nguyễn Tri Phương đem quân ra Bắc dẹp loạn. Tạ Văn Phụng bị bắt đem về Huế xử tử. “(1)

Nhìn những sự kiện lịch sử nêu trên, nếu so sánh hành động tàn sát giáo dân của người Nhật với việc cấm đạo của vua quan các triều đại phong kiến VN thì VN còn quá nhẹ, quá hiền và quá nhân đạo.

Học gì từ “tinh thần hào hiệp mã thượng” của người Mỹ và người Nhật đây hả ông PHN?

PHN viết :

“Người Việt Nam ngày nay không còn mấy ai hãnh diện về đất nước “

Không hiểu PHN căn cứ vào đâu để phát biểu hàm hồ như thế, Cứ nhìn những giọt nước mắt sung sướng nghẹn ngào mỗi khi cờ VN được kéo lên khi vận động viên đem huy chương về cho tổ quốc. Cứ nhìn màu đỏ rực lửa trên sân vận động mỗi khi có đội VN thi đấu. Cứ nhìn rừng cờ đỏ sao vàng xuống đường khi VN thắng trận đủ để thấy PHN phát biểu lếu láo và vô cùng cảm tính. Cũng chỉ vì căm thù mà PHN hồ đồ dán cái bất mãn của mình cho cả dân tộc.

PHN viết :

“Vào ngày 7/5/1975, có nghĩa là chỉ có 1 tuần sau khi quân đội Miền Bắc chiếm được Miền Nam, trong lễ ăn mừng chiến thắng tướng Trần Văn Trà đã nói trước mặt mọi người: “Trong cuộc chiến này, cả Miền Bắc và Miền Nam đều chiến thắng, chỉ có người Mỹ bại trận”.

Và dĩ nhiên, sau khi bóp méo câu nói của Tướng Trà rồi so sánh với phát biểu của tướng Ulysses Grant PHN phán thòng thêm một câu đá giò lái CS như sau :

“…câu nói của tướng Trần Văn Trà là câu nói mị dân, nằm trong mục đích tuyên truyền của chế độ để gạt tất cả những quân dân cán chính của VNCH, tin vào chính sách “khoan hồng của Đảng”

Thực tế Tướng Trà phát biểu không phải là trong lễ mừng chiến thắng như PHN viết, mà phát biểu khi ông trực tiếp gặp tổng thống Dương Văn Minh, phó tổng thống Nguyễn Văn Huyền, thủ tướng Vũ Văn Mẫu vừa thông báo quyết định, vừa truyền đạt chính sách của cách mạng như sau :

“Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam đã quyết định trả tự do cho các ông về với gia đình. Giờ đây miền Nam Việt Nam đã được hoàn toàn giải phóng, nước Việt Nam độc lập và thống nhất. Cuộc chiến đấu của nhân dân Việt Nam chống đế quốc Mỹ xâm lược và tay sai đã toàn thắng…

Bây giờ đất nước Việt Nam đã độc lập và thống nhất, không phải là lúc nói chuyện người thắng kẻ thua. Đối với chúng ta, không có kẻ thua, người thắng mà chỉ có dân tộc Việt Nam chúng ta thắng Mỹ…

Mỗi người Việt Nam lúc này hãy thực hiện tốt chính sách hòa hợp dân tộc của Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam, đem hết sức lực và trí tuệ của mình để góp phần xây dựng đất nước sau 30 năm chiến tranh tàn phá…”.

Ngay từ những giờ phút đầu tiên khi đối phương đầu hàng Tướng Trà đã nói đến việc hòa giải dân tộc.

Kiểu bóp méo xuyên tạc và so sánh trí trá xảo quyệt của PHN dễ làm cho những người thiếu thông tin bị lừa. Nếu phải so sánh các hành xử của các tướng lãnh Nam Bắc Mỹ trong cuộc nội chiến thì hãy so sánh với sự chống đối và ly khai của Ba Cụt dưới chế độ VNCH là chính xác nhất. Ba cụt cũng ly khai và không chấp nhận quyền lực của Ngô Đình Diệm, Ba cụt cũng thất bại như các tướng miền Nam trong cuộc chiến Nam Bắc Mỹ nhưng Ba Cụt thì cuối cùng bị Ngô Đình Điệm . . . tử hình. Không hiểu sao PHN không phân tích “tinh thần mã thượng” của chế độ VNCH và lý do gì chế độ VNCH không học theo Mỹ trong trường hợp này nhỉ?

Đứng trên quan điểm của kẻ phi dân tộc thì luôn có hành xử phản dân tộc. Đứng trên quan điểm của kẻ quen làm nô lệ thì không bao giờ hiểu được giá trị đích thực của độc lập tự do. Nhưng đó lại chính là góc nhìn của những kẻ chống cộng bao năm nay . Chính từ góc nhìn này cộng với hận thù triền miên mà họ không bao giờ có được niềm tự hào của người dân Việt như chúng ta. Họ bi quan cho cái tiền đồ chống cộng của họ, họ đổ lỗi cho hoàn cảnh, họ đổ lỗi cho Cộng Sản và thậm chí đổ lỗi cho cả dân tộc ta như luận điệu của cây viết cờ vàng PHN này.
Đó cũng là lý do tôi đặt tựa cho bài viết này là “KHI KẺ NÔ LỆ DẠY TA YÊU NƯỚC”

(1) Charlie Nguyễn : Hồ Sơ Tộc Ác của Hội Thừa Sai Paris và Giáo Hội Công GiáoViệt Nam trong lịch sử mất nước hồi cuối thế kỷ 19

Xichloviet

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Chống Cộng cờ vàng đi về đâu?

cxn

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang) – Đấy là Human Rights Watch ?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


Xichloviet

Mấy chục nay nay giới chống cộng cờ vàng thường đổ lỗi cho nhau về việc thiếu đoàn kết, chia rẽ trong cộng đồng làm yếu đi sức mạnh chống cộng. Đoàn kết xưa nay vẫn là vấn đề xa xỉ trong cộng đồng cờ vàng. Nói đến đoàn kết phải nói đến sự đồng thuận trong một mục tiêu chung, dẫn đến chiến lược chung và thống nhất hành động. Như thế mới tạo được sức mạnh. Có vẻ như họ đã thống nhất được mục tiêu chung là “ chống cộng” nhưng lại không đồng thuận được với nhau vì mỗi người diễn giải và định nghĩa việc chống cộng một cách khác nhau. Nếu hỏi chống cộng để đi đến đâu, tại sao phải chống và chống rồi sẽ làm gì thì gần như quan điểm khác nhau rất xa, mỗi người có động cơ riêng.

Vì xuất phát từ động cơ cá nhân cho nên gần bốn chục năm qua họ chỉ là kẻ gây rối và không thể gọi họ là một tổ chức đấu tranh được. Họ sử dụng lá cờ vàng làm biểu tượng tập hợp lực lượng mà quên rằng cả một chế độ với bộ máy và lực lượng chống cộng cả tỷ đô la tập hợp dưới lá cờ này với sự trợ giúp tối đa của Mỹ đã tan rã một cách tủi nhục. Dùng biểu tượng rách nát của lá cờ vàng để tập hợp lực lượng có sức mạnh chống cộng là điều quá hoang đường. Những hội đoàn chống cộng tập hợp dưới lá cờ này chỉ mang tính chất hoài niệm không thể gọi là một lực lượng tranh đấu. Nó chẳng khác gì như một hội cờ tướng, hội chơi chim.

Những ràng buộc có tính kỷ luật giữa các thành viên hội đoàn và giữa hội đoàn cờ vàng với nhau không có dẫn đến ranh giới giữa “quốc gia” và “việt gian” rất mong manh. Hôm nay anh là người quốc gia anh sẽ trở thành việt gian bất cứ lúc nào. Sự vô tổ chức vô kỷ luật và vô văn hóa đã giải thích tại sao hơn bốn chục năm không có ai đủ tầm cỡ có thể đại diện cho tiếng nói cờ vàng để đối thoại yêu sách với CS

Không bao giờ có được đoàn kết và thống nhất hành động trong giới chống cộng hải ngoại và cũng không bao giờ làm nên chuyện lật đỏ CS Vì sao? Không có người xứng tầm lãnh tụ – Không có cùng mục tiêu, lý tưởng và cách hành động chung –- Mục tiêu đấu tranh để lật đổ CS càng ngày càng không tưởng và không có sách lược nào thực hiện mục tiêu này – Mục tiêu đấu tranh không được đa số dân chúng ủng hộ – Qúa non kém so với tổ chức chặt chẽ kỷ luật của đảng CS – Không có lực lượng và hoàn toàn không có hậu thuẫn từ quốc tế – Đấu tranh hoàn toàn ngẫu hứng và tự phát – Điều quan trọng nhất làm họ thất bại là động cơ đấu tranh xuất phát không phải vì tình yêu đất nước mà từ lòng hận thù cá nhân vị kỷ .

Cái họ thường gọi là “sức mạnh cộng đồng” chính là một thứ quyền lực đen họ tạo ra để chi phối cộng đồng. Không phải họ không nhận ra nó không thể làm yếu đi chế độ tại VN chứ đừng nói đến việc lật đổ nó. Họ luôn tìm cách củng cố thứ quyền lực này để nuôi dưỡng một thứ dopping cho họ và phần nào họ đã thành công. Họ không muốn mất đi thứ quyền lực này và cái gọi là “đấu tranh” của họ chỉ là đấu nhau để khẳng định và duy trì củng cố nó. Họ phải kết bè phái để tranh giành ảnh hưởng với nhau. Bè phái nào tập hợp đựợc một cuộc biểu tình đông đảo xem như đã tạo được số má giang hồ, có thể dùng nó để áp đảo những băng nhóm hoặc cá nhân trái với luật cờ vàng của băng nhóm mình.

Gần bốn chục năm “đấu tranh” như thế câu hỏi chống cộng cờ vàng đi về đâu ai cũng đã tự có câu trả lời.

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Hai 11, 2014 in Sử luận

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Tâm sự cờ vàng

CXN

Lại hết một năm sống tha hương – Băm mấy xuân qua vẫn đọan trường – Cộng sản vẫn còn, ta chưa chết – Nhưng biết bao giờ thấy cố hương – Quốc hận hằng năm vẫn nhớ ngày – Ôm niềm uất hận lết sang đây – Ngày xưa nhớ cái năm năm bốn – Cũng tại cộng nô phải chạy dài – Số kiếp di cư đến hai lần – Hai lần nhưng vạn nỗi gian truân – Lần sau còn nhục hơn lần trước – Vứt cả ba lô cởi cả quần – Đấy là Human Rights Watch ?


Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang)

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


Lại hết một năm sống tha hương.
Băm mấy xuân qua vẫn đọan trường.
Cộng sản vẫn còn, ta chưa chết.
Nhưng biết bao giờ thấy cố hương?

Quốc hận hằng năm vẫn nhớ ngày
Ôm niềm uất hận lết sang đây,
Ngày xưa nhớ cái năm năm bốn
Cũng tại cộng nô phải chạy dài.

Số kiếp di cư đến hai lần
Hai lần nhưng vạn nỗi gian truân.
Lần sau còn nhục hơn lần trước,
Vứt cả ba lô cởi cả quần.

Cũng tại ta xui mới thế này
Thầy ta đừng chạy chúng biết tay
Phải chi thầy thí vài trăm triệu
Đâu phải chạy te vứt cả giày.

Dù bỏ chạy te vứt cả giày.
Nhưng ta nào có sợ chúng bay.
Chẳng qua cũng chỉ vì thời vận
Tại số nên ta mới như vầy.

Ta quyết không quên mối hận này.
Con không làm được cháu ta thay
Cờ vàng ta phất không ngừng nghỉ.
Rồi sẽ có ngày chúng biết tay

Ta vẫn cờ vàng vẫn duyệt binh
Vẫn hát vang lên khúc quân hành
Để cháu con ta luôn ghi nhớ
Hình ảnh hào hùng lớp cha anh.

Dù là quần áo chợ si đa
Dù chẳng súng gươm cũng gọi là
Quân đội cộng hòa thời oanh liệt,
Để ta ôn lại quãng đời ta.

Ta phất cờ vàng giữa cờ hoa
Cờ hoa cứu giúp chở che ta
(Không có cờ hoa ta lạnh gáy
Cộng sản rập rình rét bỏ cha.)

Nhớ về hòn ngọc viễn đông xưa
Nơi ta hoan lạc suốt bốn mùa
Tên em ngày ấy không còn nữa
Còn lại nơi này cái little.

Thế mà chúng cũng chẳng buông tha.
Theo đến nơi này xứ cờ hoa.
Cái little kia nào có tội
Chúng cũng vặt luôn tức bỏ bà.

Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Eo phe (welfare) vẫn lãnh vẫn ăn mày.
Phút tem (food stamp) không có đời ta tận
Bởi thế cho nên phải lụy thầy.

Ta chạy sang đây đã cùng đường
Thế nên ta vẫn phải khói hương
Tâm nguyện khấn cầu ông thánh Mỹ
Phù hộ ta tròn mộng hồi hương.

Thầy ta ta dựng tượng phụng thờ
Cũng vì ơn nghĩa những năm xưa
Thế mà chúng bảo “quân chơi đĩ ”
Năm mươi tám vạn hồn có biết chưa

Hỡi chúa hỡi thần hỡi Ala
Hỡi Mô ha mét hỡi Di đà,
Cộng nô láo xược không vặn cổ
Lại cứ vặn nhầm cổ chúng ta.

Thà ta nô lệ xứ cờ hoa
Quyết không về lại chốn quê nhà
Làm mướn, cu li, hay rửa chén,
Rửa đít cho thầy cũng sướng cha.

Rửa đã bao năm rửa mòn tay,
Nhưng vẫn không quên rửa hận này.
Đời ta không được, đời con cháu,
Quyết diệt cho tiêu bọn chúng mày.

Trung cộng âm mưu chiếm Trường Sa.
Đã lâu mới có dịp hò la.
Cầu trời nó chiếm luôn Hà nội.
Cho đáng bọn mày hả dạ ta.

Trung cộng to đầu thế mà ngu.
Đất liền không lấy lấy san hô.
Sao bay không chiếm luôn cả nước,
Chẳng lẽ bọn mày sợ chúng ư.

Bay cứ đánh đi có chúng tao
Tuy tao chẳng có tí quân nào
Nhưng tao có cái mồm to khỏe.
Chống cộng nhưng tao khoái ba tàu.

Ta có cờ vàng có ống loa
Có kèn có trống có cờ hoa.
Tuy hô đả đảo thằng trung cộng
Nhưng chống chỉ là Cộng xứ ta.

Chẳng lẽ xuống đường chống tụi bay
Mà không đả đảo thật hăng say.
Thì ai mà biết ta yêu nước.
Nhưng tấm lòng ta khoái chúng mày.

Hàng hóa Việt Nam bán dẫy đầy
Nhưng ta cương quyết phải tẩy chay
Thà ta ủng hộ hàng tàu chệt
Cho lũ cộng mày chết trắng tay.

Nhớ nước ta càng thêm uất ức,
Thương nhà tiếc mãi cái vila.
Sang đây cam phận thằng ở đợ
Cũng tại bọn mày lũ cộng nô

Lạy thánh A la lạy chúa tôi
Con chống bao năm quá đuối rồi
Sức kiệt lực tàn đành chống gậy.
Nay còn chỉ mỗi cái mồm thôi.

Xin chúa hộ phù lũ chúng con
Vặt cho chết hết lũ tham tàn
Mai này phục quốc con xây tượng
Xây nhà thờ mới đẹp to hơn.

***

Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Bưng bê rửa bát đã bao ngày.
Vẫn chưa rửa được niềm căm hận
Ôi biết sao vơi mối thù này.

(Trích comment diễn đàn vietweely)
Xichloviet

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Hai 2, 2014 in Pháp luật

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Việt Nam Cộng Hòa dâng đảo Hoàng Sa cho Trung cộng

CXN

Năm 1977, Thủ tướng Phạm Văn Đồng công bố xác nhận quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam – Đến năm 2000, khi có tin Việt Nam ký kết hiệp ước về biên giới với Trung quốc, thì ở hải ngoại nổi lên phong trào rủa xả Phạm Văn Đồng đã ký công hàm ngày 14-9-1958, dâng đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc để lấy viện trợ khí giới.

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang) – Đấy là Human Rights Watch ?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


Năm 1977, Thủ tướng Phạm Văn Đồng công bố xác nhận quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam – Đến năm 2000, khi có tin Việt Nam ký kết hiệp ước về biên giới với Trung quốc, thì ở hải ngoại nổi lên phong trào rủa xả Phạm Văn Đồng đã ký công hàm ngày 14-9-1958, dâng đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc để lấy viện trợ khí giới.

Tôi ngạc nhiên, ông Đồng đã dâng Hoàng Sa, Trường Sa cho Tàu từ năm 1958, sao còn lại công nhận chủ quyền vào năm 1977. Tôi cũng ngạc nhiên, năm 1958, Đông Dương im tiếng súng sao lại xin Trung Cộng viện trợ vũ khí vì nếu có xin họ cũng không cho vì họ đâu muốn Việt Nam mạnh đâu, họ còn chia Đại Hàn và Việt Nam ra làm đôi để họ dễ sai khiến. Tôi cố gắng đi tìm cái Công hàm, ông Phạm Văn Đồng ký dâng Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc và không làm sao sao tìm thấy được, xin cũng chẳng ai có. Sau đó tôi tìm được bức thư của ông Phạm Văn Đồng gửi cho ông Tổng lý Chu Ân Lai “triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung quốc” ký ngày 14-9-1958. Trong bức thư đó không có chữ nào là dâng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc cả. Một hải lý là 1km 85, vậy 12 hải lý là 22 km. Quần đảo Hoàng Sa cách đảo Hải Nam của Trung quốc là 190 hải lý, cách bờ biển Việt Nam khoảng 200 hải lý hay 300 km. Thưa quý vị, trong 12 hải lý làm gì có Hoàng Sa và Trường Sa ở trong đó mà quý vị lớn lối rủa xả.

Việt Nam Cộng Hòa cũng công nhận 12 hải lý của Trung quốc.

Mới đây tôi được nghe nói, đọc bài của quý vị sau đây: Vũ Quang Ninh, Đinh Quang Anh Thái, Xuân Hồng, Vĩnh Phúc, sử gia Trần Gia Phụng (sic), Hoàng Long Hải, Phương Hoa Vũ Thị Hòa (VOVN), Mường Giang, Hà Sĩ Phu, Quỳnh Thi…rủa xả Phạm Văn Đồng. Nhưng số báo Việt Tide 335 ra ngày 14-12-2007, chủ nhiệm Vũ Quang Ninh, Tổng thư ký Đinh Quang Anh Thái cho đăng ngay trang bìa cái thư gọi là công hàm ngày 14-9-1958 của Phạm Văn Đồng với hàng chữ lớn “VĂN KIỆN CHỨNG MINH CỘNG SẢN HÀ NỘI DÂNG ĐẤT CHO CỘNG SẢN BẮC KINH”. Tôi cố gắng đọc lại từng chữ vẫn không thấy chữ nào là dâng đất cho Bắc Kinh, cũng chẳng thấy mấy chử Hoàng Sa và Trường Sa nào cả, đặc biệt trong số này có bài viết của Phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại xác nhận “Việt Nam Cộng Hòa tuyên bố là 12 hải lý cách bờ biển, quốc tế thường công nhận 3 hải lý” trang 41. Chủ quyền Hoàng Sa thuộc Việt Nam Công. Hòa, chỉ công nhận có 12 hải lý mà gọi là dâng đất cho Trung quốc, thì chính ông Việt Nam Cộng Hòa dâng đất cho Trung quốc, trong đó có sử gia Trần Gia Phụng, Phương Hoa vũ Thị Hòa…dâng đất cho Trung quốc chứ còn ai nữa.

Việt Nam Công Hòa dâng đảo Hoàng Sa cho Trung quốc

Năm 1973, phái đoàn Việt Nam và Nhật Bản đi sưu khảo Hoàng Sa trong phái đoàn có Kỹ sư Lưu. Khi tới quần đảo Hoàng Sa thì đã thấy cờ Trung quốc ở nhiều đảo rồi nên không vào được, chỉ còn vài đảo có quân Việt Nam thôi. Tin tức này VNCH im thin thít không công bố Đến 19-1-1974 thì Trung quốc chiếm hết.

Trong bài viết của nhà văn Duy Lam, anh của nhà văn Thế Uyên lúc đó là Trung tá Nguyễn Kim Tuấn, chánh văn phòng của Trung tướng Ngô Quang Trưởng, vào ngày 19-1-1974 có nhận được điện thoại bên bộ tư lệnh Hải quân vùng I Duyên hải xin phi cơ chiến đấu ra yểm trợ cho Hoàng Sa, Trung tá Tuấn gọi điện thoại cho tướng Khánh biệt danh là Khánh Khỉ cho biết tất cả máy bay chiến đấu Mỹ cung cấp cho không có loại nào đủ xăng để trở về đất liền, nên từ chối. Trong khi đó, máy bay Mig của Trung quốc vần vũ trong vòm trời Hoàng Sa. Đọc bài của phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại người ra lệnh tác chiến. Đọc bài “Trận Hải chiến lịch sử Hoàng Sa” của Đại tá Hà Văn Ngạc, người ra lệnh khai hỏa, đứng chờ máy bay F5 ra tiếp ứng. Điều đó chứng tỏ lãnh đạo VNCH chẳng có kế hoạch phòng thủ, bảo vệ quần đảo Hoàng Sa gì cả, vì đến phương tiện phi cơ cũng không có phối hợp với bên Không quân bảo vệ bầu trời hải đảo có không, cũng không biết, cũng không áp dụng binh thư biết người biết ta, trăm trận trăm thắng hay Địch yếu ta đánh, Địch manh ta rút để bảo toàn lực lượng. Nghe lệnh Tổng thống, ngài Kỳ Thoại cho lênh đánh đại để nướng quân, thật vô trách nhiệm, bao nhiêu người chết oan. Thiết lập kế hoạch tái chiếm, rồi bỏ luôn. Nói theo giọng điệu chống Cộng ở hải ngoại thì Việt Nam Cộng Hòa đã dâng đảo Hoàng Sa cho Trung quốc. Nói như vậy có sai không? không sai sau đây.

Trong bài Trần Phong Vũ phỏng vấn Nguyễn Văn Ngân cố vấn của Tổng thống Thiệu đã cho biết như sau:

“Cũng tương tự như vậy, việc Trung Cộng chiếm Hoàng vào đầu năm 1974 đã được sự thỏa thuận ngầm của Mỹ để đặt Cộng Sản Hà nội sau này trước một “fait accompli”. Ông Thiệu biết Hải quân Việt Nam không đủ sức đương đầu với hải quân Trung Cộng và hạm đội 7 Hoa Kỳ sẽ không can thiệp nhưng ông vẫn ra lệnh tác chiến như một chứng liệu về chủ quyền lãnh thổ sau này”

Đánh để cho Trung Cộng chiếm, đặt Cộng sản Hà Nội chuyện đã rồi. Thế có nghĩa là cho Trung Cộng chiếm còn hơn để thằng Cộng sản Hà Nội cai trị, không ăn thì đạp đổ – Ai dâng đất cho Trung Cộng đây – Việt Nam Cộng Hòa chứ còn ai nữa.

Nhân dịp viết thêm: Việt Nam bị mất đất

Trong lịch sử Việt Nam, thời đại Vua Minh Mạng, diện tích Việt Nam rộng lớn nhất, miền Bắc có vùng mỏ đồng Tụ Long, miền Nam tiến tới hải cảng Shihanuok Ville, ông Trương Minh Giảng đóng đô tại Nam Vang. Nếu quân Pháp không sang thì chỉ trong vòng 50 năm nữa Lào và Cam Bốt đã thuộc về ta.

Khi quân Pháp qua, họ đã vì quyền lợi kinh tế đem 800 km2 đất vùng mỏ đồng Tụ Long dâng cho Trung quốc (diện tích lớn hơn Tân Gia Ba), vùng đất này ở phía bắc tỉnh Hà Giạng (Từ mỏ đồng Tụ Long cho tới quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam của Hà Mai Phương – Chu Thu Hằng).

Pháp cho Trung quốc từ 100m – 200m từ cửa Ải Nam Quan đến cây số “0” bây giờ.

Trong bản đồ Việt Nam thời Pháp thuộc, sông Kỳ Cùng ở trong địa phận Việt Nam cách biên giới 1km. Người Tàu làm nhà ngay trên đường biên giới, họ trồng chuối, chuối mọc lan đến đâu thì biên giới ở đó. Đến bây giờ chuối mọc đến bờ sông Kỳ Cùng. Nên biên giới hiện nay là giữa dòng sông Kỳ Cùng. Những gia đình Việt sống ở khu vực đó bị chuối che phải thành dân Tàu cả rồi.

Bản đồ Trung quốc, của Tưởng Giới Thạch cho đến Mao Thạch Đông, họ tự vẽ biên giới của họ xuống tận Tân Gia Ba. Nay họ chấp nhận ký hiệp ước biên giới với Việt Nam tức là họ chấp nhận hủy bỏ biên giới trước đây trên bản đồ đến tận Tân Gia Ba. Đó là thành công lớn của lãnh đạo Việt Nam. Họ không chịu ký mới là kẹt cho mình.

Giới Lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam hèn (?)

Chính quyền Việt Nam không chấp nhận cho sinh viên biểu tình chống Trung quốc về sự kiện Hoàng Sa, Trường Sa. Nhiều bài viết đã rủa xả chính quyền Việt Nam là hèn hạ, nhục nhã. Viết ra như vậy là chứng tỏ không thuộc sử, vả lại chính quyền Việt Nam đã nắm vững đường đi sắp tới là sẽ có hội nghị Quốc tế về biên giới trên biển họp tại Việt Nam. Lê Lợi chém đầu Liễu Thăng rồi hằng năm phải đúc người Vàng sang Tàu triều cống, Quang Trung đại phá quân Thanh, phải cử sứ giả sang xin hòa để cho đất nước tránh nạn binh đao, sao gọi là hèn.

Tấn công Ngoại giao để có hòa bình

Mới đây linh mục Trần Văn Kiệm (?), tác giả tự điển Hán Nôm, nói trên đài truyền hình khuyên người dân Việt Nam học tiếng Tàu, học không khó và rất có ích, vì là ngôn ngữ quốc tế quan trọng tương lai. Ông cũng cho biết trong Văn khố Tòa Thánh rất nhiều tài liệu về chữ Tàu chẳng có ai biết vào khai thác cả. Trước đây tác giả Lý Đương Nhiên viết trong bài “Góp Ý Dịch chử Soldat”, cũng cho biết nếu không có giáo sĩ và Pháp qua thì không có chữ Quốc ngữ, Việt Nam vẫn xử dụng chử Tàu đến bây giờ rất có lợi. Theo chiều hướng này, nhà nước Việt Nam vận động với chính quyền Trung Quốc, xin cho học sinh Việt Nam sang du học, xin viện trợ giáo viên sang dạy cho các trường 1 tuần 2 buổi. Châu Âu đã mở cửa biên giới 25 nước qua lại. Trung quốc và Đông Nam Á cũng sẽ tiến tới như Âu Châu. Đường Cao tốc từ Côn Minh đến Hà Nội sẽ dễ dàng, ngôn ngữ sẽ dễ dàng liên hệ với nhau nếu Trung quốc viện trợ giáo viên sang giúpViệt Nam. Đề nghị đó dù được chấp thuận hay không cũng rất có lợi về bang giao.

Đặng Văn Hoa
ĐDTB, ngày 16/1/08

sachhiem.net

 
 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Phản quốc thời toàn cầu hóa

CXN

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang) – Đấy là Human Rights Watch ?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


I. Ôn Cố:

Trong sử Việt có hai nhân vật vương tôn công tử luôn được nêu danh là tội đồ phản quốc một cách ô nhục, lưu xú nghìn thu. Đó là:

1) Trần Ích Tắc (1254-1329). Ông là con thứ của Thượng hoàng Trần Thái Tông, tước hiệu là Chiêu Quốc Vương. Lúc nhỏ đã có ý tranh đoạt ngôi vua của anh trưởng là Thánh Tông. Ích Tắc đã từng gửi thư riêng cho khách buôn ở Vân Đồn cầu xin quân Nguyên gởi quân xâm lược nước Nam để giúp y lên làm vua.

Năm 1285, khi giặc Nguyên Mông sang xâm lược Việt Nam lần thứ hai, Ích Tắc lại đem cả gia đình ra hàng giặc, được đưa về Trung Quốc và được Hốt Tất Liệt phong làm An Nam Quốc vương và chờ ngày đưa trở về nước. Sau khi quân Nguyên Mông đại bại, Trần Ích Tắc đành sống lưu vong ở Ngạc Châu (nay thuộc tỉnh Hồ Bắc) và chết ở đấy lúc 76 tuổi.

Vì sự phản bội này mà sau này nhà Trần đã loại Ích Tắc ra khỏi tông thất, cho đổi tên thành Ả Trần, có ý chê y hèn nhát như đàn bà vậy…

2) Lê Chiêu Thống (1765-1793) làm vua được 3 năm từ 1786 – 1789. Năm 1771, lúc 6 tuổi mang tên là Lê Duy Kỳ đã bị chúa Trịnh Sâm giam trong ngục Đề Lãnh cùng với chú và hai em cho mãi đến 17 tuổi mới được thả ra khi Trịnh Khải kế vị cha xưng là Trịnh Tông.

Tình hình chính trường vua Lê chúa Trịnh ở ngoài bắc càng lúc càng hổn loạn đổ nát, nên năm 1786, Nguyễn Huệ theo kế của Nguyễn Hữu Chỉnh, vốn bỏ Trịnh theo Tây Sơn, lấy chiêu bài phù Lê diệt Trịnh đã mang quân ra Bắc Hà đánh đổ Trịnh Tông. Quyền bính khi đó ở cả trong tay Nguyễn Huệ. Vua Hiển Tông bấy giờ đã 70 tuổi phong cho Nguyễn Huệ là Nguyên soái phù chính dực vận Uy Quốc Công, còn gả con gái thứ 21 là công chúa Lê Ngọc Hân cho Nguyễn Huệ.

Không bao lâu sau vua Hiển Tông mất, công chúa Ngọc Hân muốn Nguyễn Huệ lập anh mình là Lê Duy Cận kế vị, nhưng tông thất nhà Lê lại làm áp lực xin lập Lê Duy Kỳ lên ngôi lấy hiệu là Chiêu Thống.

Tuy vậy , nội tình ở nước ta lúc bấy giờ vẫn còn xáo trộn mất hết kỷ cương. Ở Trung bộ thì xảy ra sự tương tàn giữa anh em Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ. Trong nam, Nguyễn Ánh trong thế tuyệt vọng do sự truy sát của quân Tây Sơn đã cầu viện từ các cố đạo tây phương và quân Xiêm La. Ngoài bắc thì Nguyễn Hữu Chỉnh sau khi diệt được dư đảng họ Trịnh là Trịnh Bồng vào năm 1786, lại muốn chuyên quyền phản Tây Sơn.

Năm 1787, Nguyễn Huệ liền sai Vũ Văn Nhậm ra dẹp Nguyễn Hữu Chỉnh, xong Nhậm lại trở mặt hùng cứ phương bắc. Năm 1788 Nguyễn Huệ tức tốc mang quân ra bắc lần thứ hai diệt được Vũ Văn Nhậm rồi giao cho Lê Duy Cận làm giám quốc coi việc thờ cúng tôn miếu nhà Lê; xong rút về Phú Xuân lo việc tiêu diệt Nguyễn Ánh và bình định miền nam.

Khi Vũ Văn Nhậm tảo thanh Nguyễn Hữu Chỉnh thì vua Lê Chiêu Thống đã theo lời Chỉnh chạy lên Kinh Bắc, và khi tình hình nguy khốn đã nhờ thái hậu và đứa con trai của vua Chiêu Thống qua cửa ải Thủy Khẩu gặp Tổng đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị cầu xin cứu viện.

Nhà Thanh nhân dịp này định thôn tính An Nam. Năm Mậu Thân (1788), quân Thanh do Tôn Sĩ Nghị chỉ huy mang 29 vạn quân và dân công vượt ải Nam Quan đưa Chiêu Thống về Thăng Long và phong làm An Nam quốc vương.

Trong khi Nguyễn Huệ đang chuẩn bị tiến vào Nam thì nghe tin quân Thanh đã xâm phạm bờ cõi nước Nam. Tháng Giêng năm Kỷ Dậu (1789), Nguyễn Huệ liền xưng đế hiệu là Quang Trung để được chính danh kéo 10 vạn quân ra Bắc Hà, chỉ một trận quét sạch 29 vạn quân Thanh. Chiêu Thống lại phải chạy theo bại quân nhà Thanh sang Trung Quốc. Chiêu Thống vẫn chưa thôi mộng phục quốc, lại tiếp tục xin Càn Long cho quân cứu viện; nhưng Nhà Thanh thấy tình thế không lợi nên lờ đi và phong Quang Trung Nguyễn Huệ là An Nam quốc vương và nhận tiếp sứ của nhà Tây Sơn.

Trên bước đường lưu vong, năm 1792 con trai chết, năm sau Chiêu Thống thất vọng và chán nản, lâm bệnh rồi qua đời tại Yên Kinh.

Các tác giả trong tiểu thuyết Hoàng Lê nhất thống chí viết: “Nước Nam ta từ khi có đế, có vương tới nay, chưa thấy bao giờ có ông vua luồn cúi đê hèn như thế. Tiếng là làm vua, nhưng niên hiệu thì viết là Càn Long, việc gì cũng do viên tổng đốc, có khác gì phụ thuộc vào Trung Quốc?”

Lê Chiêu Thống đã sang cầu viện Thanh triều đem quân sang đánh Nhà Tây Sơn với hy vọng được trở lại ngai vàng. Việc làm đó của ông đã bị các nhà sử học trong nước sau này chỉ trích dữ dội, coi đó là hành vi bán nước, “cõng rắn cắn gà nhà”.

Đó là vào thời phong kiến, quan hệ địa lý chính trị còn đơn giản và do nhãn quan thế giới bị giới hạn, vua chúa Việt Nam mỗi khi gặp nguy cơ mất ngôi luôn nghĩ đến Thiên triều Trung Quốc mà cầu viện. Họ chỉ quan tâm đến quyền lợi gia tộc riêng mà quên họa mất nước luôn theo sau hành vi nông nổi “rước voi về giầy mả tổ” của mình.

Đời sống và đạo lý xã hội còn thuần nhất nên việc phán xét công tội cũng dứt khoát phân minh. Việc làm phản quốc của kẻ có vị trí càng cao thì tội càng nặng. Nhưng mấy ai học được các bài học lịch sử ấy? Vì vậy ta luôn quen nghe câu nói “Lịch sử chỉ là một sự lập lại”.

II. Thời Đại Mới:

Sau khi Hoàng đế Quang Trung bị đột tử năm 1792 tại Phú Xuân thì Nguyễn Ánh mới có cơ hội giành được ngôi vua vào năm 1802 với sự trợ giúp cật lực của ngoại bang tây phương, mở đầu cho triều Nhà Nguyễn kéo dài gần 150 năm, nhưng hết 60 năm đất nước lại bị thực dân Pháp đô hộ.

Bọn tây phương bấy giờ đang trên đường xâm chiếm các nước nhược tiểu làm thuộc địa và cướp bóc tài nguyên, đã xử dụng một vũ khí mới vô cùng lợi hại trong việc xâm lăng. Đó là đạo Ki-tô; mà riêng vùng Viễn Đông châu Á lúc bấy giờ Ca-Tô Rô-Ma là đội quân xung kích.

Những đặc điểm của kế sách này:

1) Bọn thế lực thực dân hợp tác chặc chẻ với Vatican gởi bọn cố đạo gián điệp vào nước người trước dưới vỏ bọc “truyền giáo”. Trước tiên là theo các tàu buôn ‘vô tội’ để mở rộng giao thương; và khi tình thế cho phép thì hướng dẫn cho tàu chiến vào đánh phá.

2) Trước tinh thần hiếu hòa của dân bản địa, bọn cố đạo chuẩn bị mặt trận tâm lý chiến, tuyên truyền về một chủ thuyết đạo đời xa lạ; qua đó tẩy não quần chúng tân tòng nghèo đói thất học tin vào một quyền năng hoang tưởng như Chúa Cứu Thế ở Âu Tây có giá trị cao hơn Nhà Nước bản địa.

3) Trong khi bọn cố đạo này phục tòng triệt để quyền uy vua chúa của các thế lực tây phương; chúng lại xúi giục giáo dân bản địa xem thường phép nước, quay lung lại với dân tộc mình, phá bỏ những tín ngưỡng truyền thống, xem thường thách thức nhà cầm quyền và sẳn sàng tiếp tay cho quân xâm lược khi chúng ra lệnh.

4) Từng bước xây dựng những căn cứ gọi là xóm đạo, xứ đạo để yểm trợ quân cướp nước và đối kháng với Nhà Nước bản địa, cốt làm suy yếu tiềm năng đoàn kết dân tộc và giúp vào việc mất nước được nhanh chóng hơn.

5) Điều nguy hiểm nhất của chủ thuyết kết hợp đạo đời này là sự nô lệ ngoại bang về tinh thần. Khi Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống cầu viện các hoàng đế Trung Hoa; họ chỉ tin vào một phạm trù nhân văn nhất thời. Nhưng một khi Vatican và bọn cố đạo tẩy não quần chúng bần cùng về quyền năng Thiên Chúa (mà thực chất là nằm trong tay các quyền lực của tây phương) thì họ đã phá bỏ lý luận chính trị thông thường và nâng thành một đức tin mê tín hoang đường không tranh cải được, nhưng lại có hiệu quả lâu dài khó dễ gột rữa nhanh chóng.

6) Trong khi nền tín ngưỡng Tam giáo và đạo lý truyền thống của dân tộc qua mấy ngàn năm chỉ phục vụ cho xã hội được thuần hóa đạo đức. Giòng tín ngưỡng ấy luôn luân lưu qua các triều đại một cách hài hòa và không hề đối kháng Nhà Nước để tranh giành quyền lực. Trái lại với tín ngưỡng xa lạ mới từ tây phương thì con chiên luôn được xúi giục manh động phản quốc để áp đặt cho kỳ được tôn giáo mới lên guồng máy Nhà Nước hầu dễ phục vụ cho quyền lợi của tây phương.

7) Giáo dân phản quốc không thấy mình có mặc cảm phản quốc; vì được truyền dạy rằng tiếp tay để tây phương sớm đô hộ dân tộc là một hành vi thánh thiện, là việc đạo, là thể hiện đức vâng lời tuân lệnh giáo hoàng mà rao giảng Tin Lành đến với mọi người đồng chủng, và sẳn sàng tử vì đạo nếu bị chống báng ngăn cản.

Vì vậy có kẻ chăn chiên như Hoàng Quỳnh đã từng hãnh diện tuyến bố “thà mất nước chứ không thà mất chúa!” vì quá tin tưởng vào một ông Chúa ở trên trời … phương Tây, thì thử hỏi những đầu óc con chiên ngu dại làm sao mà sáng suốt hơn được. Vì thế sự cuồng tín, cuồng đạo còn nguy hiễm hơn là cuồng vĩ.

III. Thời Đại Mới Hơn:

Khi thực dân cũ đô hộ nước ta, cùng với Vatican chúng đã hạ quyết tâm cải đạo cho kỳ được một ông vua bằng mọi phương cách; nhưng tiếc thay một Bảo Đại được nuôi dưỡng ở mẫu quốc xa rời tổ quốc khá lâu vẫn không làm thay đổi được cục diện.

Thời thế biến chuyển đã làm cho Pháp suy nhược và Mỹ thay thế vai trò thực dân mới, tiếp tục hợp tác với Vatican vì kỳ vọng vào bầy chiên bản xứ trung thành hầu lật được thế cờ. Vì thế vào năm 1954 đất nước bị bọn tây phương cấu kết chia đôi mà dân tộc Việt không hề được hỏi ý kiến hoặc trưng cầu.

Vatican và Âu Mỹ cho dựng hai chế độ Ca-tô Diệm Thiệu ở miền Nam bất kể nguyện vọng của dân chúng để kéo đất nước vào cuộc chiến thảm thương vô vọng thêm 20 năm nữa mới chịu buông tay vào năm 1975.

Cũng vì luôn dựa dẫm vào quyền năng của Chúa trên trời và Chúa dưới đất ở Vatican; cộng thêm vào viện trợ và vũ khí của Âu Mỹ mà mấy thế kỷ qua đám chăn chiên lẫn con chiên bản xứ từ một thành phần thấp kém trong xã hội ở buổi ban đầu váo thế kỷ 16, 17 bỗng cảm thấy vụt chốc vươn lên thành anh khổng lồ Goliath trong Thánh Kinh, hoặc tựa như chó berger cậy hơi chủ tây đầm, hung hản coi Chúa luôn ở cạnh mình mà xem trời bằng vung, bộc lộ thái độ ngạo mạn khinh thường dân tộc.

Mọi việc trái với đạo lý của dân tộc, nhưng một khi được các kẻ chăn chiên tha tội nhân danh Chúa ở trên trời là xong, lương tâm không còn bị cắn rức nữa và cứ thế mà tiếp tục tiếp tay cho ngoại bang không ngần ngại.

Than ôi! thời oanh liệt qua đã gần 40 năm rồi, nhưng vì Vatican và Âu Mỹ vẫn còn hét ra lửa mữa ra khói trên vũ đài thế giới nên bầy chiên vẫn chứng nào tật nấy. Mới hoàn hồn chưa được bao lâu vì chủ bỏ chạy không kịp “di cư” toàn thể bầy chiên Việt đến “xứ tự do Vatican”, nay lại móc nối nhau trong ngoài lại mưu toan phản quốc thêm lần nữa.

IV. Cuộc Chiến Văn Hóa:

Ngày nay với các tiến bộ thông tin nhanh chóng, với vũ khí càng tối tân Âu Mỹ vẫn không từ bỏ các cuộc “thánh chiến” (crusades) vào các vùng có nền văn hóa phi Ki-tô. Khi xua quân Mỹ vào Iraq, TT. Bush con đã tuyên bố một câu trắng trợn “Đây là một cuộc chiến tranh văn hóa giữa Christian và Muslim.” Câu này đã bộc lộ tâm cảnh của các đầu óc thực dân xưa nay của Âu Mỹ, ngày nào chưa thống trị được nhân loại thì ngày ấy chiến tranh chưa thể chấm dứt.

Bầy chiên da vàng trong và ngoài nước Việt vì thế đã nhận được ngân quỉ tài trợ từ đủ loại nguồn chìm và nổi để phá rối và khuynh loát đất nước liên tục. Mỹ đã không che giấu các “phân” (funds) này như The National Endowment for Democracy (viết tắt NED), nằm trong tài khoản của USAID và là một bộ phận của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, hay The International Republican Institute (IRI) đã nhận khoản 1 triệu 2 đô-la từ NED trong năm 2009 để phá hoại nội bộ các nước kém thân thiện với Mỹ. Xem thêm ở: http://en.wikipedia.org/wiki/National_Endowment_for_Democracy

Điều đáng để ý ở đây là trong các chương trình hoạt động quấy rối nhận tiền của NED có Journal of Democracy, the World Movement for Democracy, the International Forum for Democratic Studies, the Reagan-Fascell Fellowship Program, the Network of Democracy Research Institutes, và the Center for

International Media Assistance.

Do đó mà các loại báo … hại, giấy và mạng của các nhóm gọi là đấu tranh cho Dân chủ, Tự do tôn giáo và Nhân quyền vv… của bầy chiên vàng trên thế giới, trong đó kể cả các đài công ty làm văn nghệ giải trí, các đài VOA, BBC, RFI vv… đều đua nhau xin “phân” của Mỹ để sống qua ngày. Các chiêu bài trên chỉ là điểm cho diện là sách lược tiêu diệt nền văn hóa truyền thống của dân tộc.

Vẫn giống như cha ông họ trước đây, bầy chiên da vàng hải ngoại lại bao thầu tất cả các dịch vụ “chống cộng có lương”. Cứ thử đọc tên các tổ chức chống cộng hằm bà lằng là đã thấy đến 90% thấp thoáng bóng dáng nhà thờ và dân Chúa.

Vì thế vụ TNT (xin đừng nhầm với chất nổ TNT – TriNitroToluene) do bầy chiên da vàng bỏ xứ đánh phèn la… lủng ở Washington DC gần đây chỉ là một hoạt động thường xuyên … kiếm cỏ trên sân chủ để gậm mà thôi. Đã bao lần bị chủ Âu Mỹ lừa gạt đưa thân vào tử lộ nhưng một khi CHúa trên trần ở Vatican vẫn còn hợp tác với tây phương thì … ta nào có oán trách gì chủ, vẫn hăng say phục vụ theo lời chủ sai bảo mà thôi. Mối hận với đồng chủng thì khó quên còn bị chủ gạt thì chỉ là chuyện nhỏ vì ta, cũng như cha ông ta vẫn còn cần chủ nuôi để mà sống cơ mà.

Cứ xem phản ứng … yên lặng của Nhà Nước Việt Nam thì đủ thấy họ chẳng xem các hoạt động ruồi bu của bầy chiên da vàng này ra gì cả. Ngay cả Vatican kia họ còn coi xem thường huống chi là bầy chiên nô lệ.

Mọi người đều lấy làm lạ là bầy chiên da vàng chiếm đoạt các môi trường truyền thông trong các cộng đồng ở xứ người rồi đua nhau … nổ như TNT đầy hoang tưởng bệnh hoạn đã gần 40 năm nay nào có thấy CSVN … run rét như họ thường tự sướng, mà đất nước lại càng giàu đẹp hùng mạnh thêm đến nổi chủ của chúng còn ‘XIN’ quay lại làm ăn.

Đồng hương ai cũng than lúc còn cả 1 triệu quân, súng ống giắt đến tận răng, chủ và Chúa luôn đứng bên cạnh mà còn bỏ của chạy lấy người thì nay chỉ còn vài tên lão chiến binh với súng nước, gậy chống cùng bình oxy và xe lăn thì còn lòe được ai mà cứ mãi nhi nhô đến chán.

Chính sách hiện nay của Nhà Nước tuy âm thầm mà thực hữu ích cho bầy chiên còn lưu lại chút lương tâm dân tộc và giúp họ “hoàn lương” là kiên quyết đập tan “hào quang bất khả xâm phạm” của đám chăn chiên bản xứ do bấy lâu nay dựa hơi ngoại bang mà ảo tưởng có được. Đến lúc con chiên nhìn ra Chúa thứ hai cuả họ cũng chỉ … là con người tầm thường và phải tuân thủ luật pháp quốc gia như mọi công dân khác thì đất nước mới yên hòa vĩnh viễn được.

Thiên Lôi

 
 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Ba que tụt quần theo giặc sống nhờ mà đéo biết thân nên vẫn còn xỏ lá

CXN


Đọc mấy cái tiêu đề của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa! Đúng là “không ăn được thì đạp đổ” hay là “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang)!

Đấy là Human Rights Watch?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Mười Một 25, 2013 in Antinguy

 

Nhãn: , , , , , , , , ,