RSS

Tag Archives: Việt Nam Cộng Hòa

KHI CON CHIÊN CỜ VÀNG ĐÒI “ĐỐI THOẠI”

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


Ở cái tuổi cận kề miệng hố bố cảm nhận rằng đến lúc cần phải truyền cho con tất cả kinh nghiệm thăng trầm cuộc đời mình để con hiểu hơn về sự nghiệp của bố, cái sự nghiệp mà khi cuộc đời bố đã tiến sát gần đến cái quan tài mà nó vẫn còn lởm chởm chông gai và ngổn ngang xà bần: Sự nghiệp cờ vàng.

Lá cờ vàng của chúng ta xưa nay vẫn luôn luôn là biểu tượng để tập hợp những nạn nhân cộng sản (CS), những người không chấp nhận CS và chống cộng bằng mọi giá. Cũng không ít người là thành phần bị CS bợp tai đá đít tống khứ sang đây tức quá không biết làm gì bèn quơ lấy lá cờ vàng chửi bới trả đũa. Cũng có những thành phần “homeless,” chẳng có thâm thù gì, ăn no rửng mỡ, phất lá cờ vàng chống cộng làm vui, đi biểu tình cho nó tiêu mỡ lại được tiếng là đấu tranh, là có lập trường.

Bố đã nhân danh lá cờ này bao năm qua để chống cộng, để thỏa lòng thù hận, để tồn tại trên cái xứ người này, và để còn được vuốt ve sờ mó mân mê cái hư danh quá khứ.

Sở dĩ cho đến hôm nay vẫn còn rất nhiều kẻ phất lên lá cờ vàng ba sọc đỏ và hô hào chính nghĩa quốc gia chống lại CS vì lá cờ đó vẫn còn ép phê trong việc gây dựng phong trào, tập hợp bầy đàn. Bởi vì nó vẫn còn giá trị để móc túi những kẻ hoang tưởng u mê, bởi vì vẫn còn đó những thành phần cực đoan dốt nát lịch sử, không biết cội nguồn cuộc chiến phi nghĩa và còn mơ mộng với ảo tưởng còn cơ hội lật đổ CS. Những thành phần này thiếu đầu óc nhưng thừa lòng thù hận. Không có bọn này thì lá cờ đã được ngủ yên.

Từ lâu bố đã nhận ra rằng một bộ phận trong cộng đồng người Việt hải ngoại, thành phần hưởng lợi từ cuộc chiến, xem tư tưởng chống cộng như một sự khẳng định mình, như một món trang sức cho cái nhãn hiệu tỵ nạn. Tư tưởng chống cộng phải được xem như một lập trường kiên định hàng đầu, bấu víu vào nó để tự đánh lừa mình, để có cảm giác rằng ta đây đang ở một chiến tuyến khác ngang cơ với CS, quên đi nỗi ô nhục thất trận, quên đi nỗi uất nghẹn bị Mỹ chơi xỏ bỏ rơi không thương tiếc. Họ rất yếu kém trong tư duy chính trị, rất nhút nhát và chỉ to mồm dựa vào hội chứng bầy đàn. Họ chửi rất hăng, quần tụ được nhiều nhưng cũng chỉ là một bầy đàn ô hợp. Họ hô hào và ứng xử theo đám đông một cách máy móc không suy xét, họ bị cuốn theo đám đông và rất dễ trở thành quá khích, cũng chính vì họ quá cay cú CS, chỉ chờ có cơ hội để trút bớt lòng hận thù cho được nhẹ nhõm. Cái nỗi niềm cay cú mà gần bốn chục năm rồi nó vẫn chưa có liều thuốc nào có thể tiêu hóa nổi.

Thất bại ô nhục năm 1975 mất hết danh vọng tiền bạc và bị CS nó bắt cuốc đất trong các trại cải tạo làm họ căm thù CS vô cùng. Qua được bên Mỹ họ dần hoàn hồn, mặt bắt đầu có máu, lá gan bắt đầu hồi sinh trở lại và nhận ra rằng Mỹ có môi trường tự do để họ trút giận, xả xú bắp lòng hận thù.Thế là họ tập họp nhau lại như ngưu tầm ngưu mã tầm mã để tố cộng và biểu tình. Cội rễ mọi hành động của họ đều xuất phát từ mối thù CS năm xưa đã tước đoạt của họ tất cả những quyền lợi, những ân ân sủng do đế quốc ban cho.

Những năm đầu tị nạn họ vẫn còn hăng tiết vịt, hăng tiết vịt cộng với cái ngu dốt làm cho họ hoang tưởng trầm trọng. Một số quá khích được các chiến hữu bốc lên mây khoái chí manh động mộng thành người hùng, hoang tưởng là Mỹ nó ủng hộ vì Mỹ cũng là kẻ chiến bại dưới tay Cộng Sản Việt Nam (CSVN), định vác lá cờ vàng về Việt Nam kiếm ăn như những nhân vật Mai Văn Hạnh, Hoàng Cơ Minh… đã phải trả giá thê thảm. Chưa hết, Võ Văn Đức háo danh định chơi nổi âm mưu đánh bom đại sứ quán VN tại Thái. Không những Mỹ nó không bênh mà còn “khuyến mãi” cho 6 cuốn lịch rồi tống cổ sang Thái xử tiếp. Tòa Thái cũng nhiệt tình đóng góp ủng hộ thêm 12 cuốn lịch nữa để có thêm thời gian gặm nhấm mộng cờ vàng.

Họ ngu đến độ phải mất mấy chục năm họ mới nhận ra được rằng dù Mỹ thua trong cuộc chiến, CSVN không còn là kẻ thù của Mỹ nữa mà còn là bạn, là đối tác hợp tác phát triển. Cả thế giới đang bang giao và làm ăn với VN một cách hòa bình không có khe cửa hẹp nào để lá cờ vàng chui vào để hy vọng có được một chút chú ý của quốc tế.

Thế là những con người ấu trĩ này chỉ còn cách cố bấu víu lấy nhau, bấu víu lá cờ vàng để động viên an ủi nhau, để làm cái phao, cái điểm tựa cuối cùng chống lại CS, chỉ vì lý do duy nhất họ quá cay cú căm thù CS. Tuy nhiên hành động của họ càng ngày càng thêm lố bịch nhố nhăng dẫn đến việc làm mất niềm tin trong giới trẻ, làm ô uế lá cờ vàng. Chính vì vậy mới có chuyên một họa sĩ trẻ con cháu cờ vàng vô tư cho lá cờ vàng trôi tuột vào tận cái chậu rửa chân trong một tác phẩm hội họa làm họ cứ như lọan cả lên.

Thế hệ cờ vàng thứ nhất hầu hết đều ăn bám xã hội Mỹ cho nên rất rảnh rỗi để đàn đúm nhau mà đề tài chống cộng vẫn luôn là đề tài hấp dẫn họ. Nói là chống cộng cho oai chứ thất ra họ biết chẳng thể nào chống được mà chửi cộng mới là đề tài chính. Mấy chục năm qua là thời gian bùng nổ những từ ngữ chửi rất phong phú trong thế giới cờ vàng. Chống cộng không thể không nói đến biểu tình. Nhưng biểu tình với đối tượng nào đây? Không thấy CS đâu cả họ phải tìm ai đó chụp lên đầu cái nón cối để có cớ mà biểu tình hâm nóng tinh thần cờ vàng.

Những hình ảnh các con thấy bề ngoài của các cuộc biểu tình chỉ là bề nổi, hình ảnh dễ thấy nhất là thi nhau hò hét tưởng chừng như ăn tươi nuốt sống đối thủ nhưng chỉ là những vở diễn thôi con ạ. Mặt trái của những cuộc biểu tình mới là động cơ khiến họ tụ tập nhau đó là lý do thích đàn đúm ham vui. Những dịp này người ta được dịp gặp nhau nói năng thả cửa vì toàn là đồng hương tha hồ trao đổi tâm sự mọi thứ trên đời bằng tiếng Việt, xả stress những ngày xung quanh toàn mắt xanh mũi lõ chỉ biết nói chuyện bằng tay. Đây là dịp để họ khoe con khoe cháu, hỏi thăm nhau về thuốc men bệnh tật hỏi han nhau con chó đã động đực chưa. Liền sau đó họ hô đả đảo theo tiếng hô bầy đàn mà chẳng biết đả đảo cái gì.

CS nó có nhiều cái quá giỏi nhưng bố chẳng thể khen chúng được mà ngược lại phải tìm cách để chê, phải bới móc ra cho đuợc cái yếu kém cái khuyết tật của nó để sỉ vả nguyền rủa nó cho nó sướng cái lỗ tai cho nó oai cái lỗ mồm, cứ gặp nhau là vạch lá tìm sâu để tố khổ nó để hài tội nó để gật gù với nhau mà hả hê cái bụng. Thế nhưng mỗi bước đi lên, mỗi thành công của CS lại là mỗi cú bạt tai đau điếng mà bố từng phải hứng chịu. Mỗi sáng thức dậy, xem tin tức về VN bố lại phải điểm tâm thêm vài ba cú bạt tai, tráng miệng bằng vài cú đá đít, vài cú hồi mã thương, vài cú bạt rờ que, vài cú đấm đau nhói tâm can.

Con hãy nhìn xem, những cuộc biểu tình ô hợp chỉ toàn dân ăn không ngồi rồi không việc làm, thiếu kiến thức, nhưng thừa mứa thời gian, toàn là dân già háp khú đế ăn bám xã hội, lê chân không vững, nhưng cái mồm còn ngoác ra to khỏe vô cùng, và vẫn còn tác dụng khủng bố lợi hại. Mọi thứ đã xuống cấp nhưng cái mồm thì không. Vẫn còn phun được nước thối vẫn chửi vung xích chó, vẫn chụp mũ vẫn lươn lẹo điêu ngoa vẫn lừa bịp xảo trá. Mấy chục năm qua họ đã phát triển trình độ chửi nhau thượng thừa, sáng tác ra đủ ngôn từ hình tượng nhất.

Họ lấy biểu tình làm vui, làm nơi đàn đúm tán gẫu truyền lửa cho nhau chống cộng. Họ hè nhau nói xấu xuyên tạc CSVN, cùng nhau gật gù tán đồng nhưng trong bụng họ biết rõ là đang tự lừa dối mình. Họ không dám nói điều gì tốt về CS, họ sợ chính những người cùng hội cùng thuyền với mình tẩy chay và khủng bố. Về VN họ thấy quá nhiều đổi thay diệu kỳ, cuộc sống đang đi lên mạnh mẽ từng ngày, nhưng họ chẳng dám nói thật với nhau một lời ngợi khen đất nước, sợ bị cho rằng tuyên truyền cho CS.

Cứ như thế gần bốn chục năm rồi vẫn cái trò bưng tai bịt mắt nhau không có gì thay đổi. Vũ khí của họ chống cộng mấy chục năm cũng vẫn chẳng có gì ngoài cái mồm và cái que cờ vàng hết đát.

Để vực dậy tinh thần cho nhau, lâu lâu họ hè nhau lủ khủ quần áo rằn ri, mũ nồi giày bốt, vài cây súng nhựa trẻ con, khoác vào chỉ để đi qua đi lại, đi tới đi lui, đi vòng vòng ở một góc phố gọi là diễu hành. Khi súng thật có trong tay thì họ bỏ chạy vứt bố cả súng, quẳng cả ba lô giày dép, qua đây họ chơi súng nhựa đồ siđa đeo vào để chụp hình quay phim để mà lấy khí thế chống cộng. Họ tự biên tự diễn những tiểu phẩm hài nhố nhăng trên đường phố một cách vô tư, cũng diễn văn, cũng dậm chân chào nhau, cũng quốc ca quốc kỳ. Như thế họ ôn lại những năm tháng họ cho là hào hùng và cố quên đi nỗi ám ảnh những tháng ngày phải tuột quần vứt dép chạy như một bầy vịt.

Tuy họ mặc vào bộ quần áo lính siđa đeo cây súng nhựa nhưng có vẻ như họ rất hãnh diện. Hình như cây súng nhựa cũng phần nào củng cố làm ấm cho lá gan của họ, và cũng không ít kẻ nghĩ rằng bên kia đại dương, bọn CSVN đang nhìn họ với cặp mắt kiêng nể dè chừng, và họ tin rằng cuộc biểu dương đi tới đi lui là bức thông điệp gửi CSVN nhắc nhở cho bọn CSVN biết rằng cái quân đội cộng hòa vẫn còn đây, tuy không uýnh lại tụi mày nhưng vẫn còn dư sức đi tới đi lui khiêu khích chọc quê chúng mày cho bõ ghét. Thế rồi họ ru ngủ nhau tâng bốc nhau, xưng tụng nhau rồi cùng nhau hội họp phán đoán xem… ngày CS nó quy tiên như thế nào.

Cao điểm của sự nhố nhăng là họ hí hửng mừng rỡ tung hô một thằng con nít tự xưng là tướng Hải Quân Hoa Kỳ gốc cờ vàng. Một tướng lãnh Hoa Kỳ oai như thế đứng trước họ mà vẫn lễ phép xưng hô con cháu với họ thì không phồng mũi sướng đê mê sao được. Hơn nữa tướng này lại là con cháu dòng dõi cờ vàng nữa thì quả là niềm hãnh diện lớn lao. Cứ thế cả bầy cờ vàng già đầu bị thằng con nít nó làm xiếc, nó quay mòng mòng như dế, nó cho vào tròng dễ như móc đồ trong túi. Thế mà họ vẫn phồng mũi tự hào, họ xun xoe chào đón nâng bi nó, họ đê mê hoan hỉ với những lời hứa của thằng bịp, lòng họ lại dâng trào niềm kiêu hãnh hão huyền và dâng trào niềm tin phục quốc. Cái lòng cay cú hận thù làm họ u mê như thế đấy. Còn có gì để nói hay không.

Họ luôn luôn thủ sẵn những cái nón cối lợi hại để sẵn sàng chụp lên đầu kẻ nào họ không ưa. Bóng ma CS còn lởn vởn ám ảnh họ đến nỗi họ nhìn đâu cũng thấy CS. Thế là họ thi nhau chụp nón cối cho nhau xem như hành động “tiên hạ thủ vi cường” – thà bắn lầm còn hơn bỏ sót.

Nhưng họ lại cực kỳ sợ hãi ảnh hưởng của CS. Họ sợ vu vơ, tự kỷ ám thị, thậm chí đến cái ngày sinh của lãnh tụ CSVN họ cũng sợ nốt, họ chống đối một “show” diễn ca nhạc cũng chỉ vì nó được trình diễn vào ngày 19 tháng 5, ngày ông Hồ Chí Minh ra đời. Họ hăm dọa nhà hàng tổ chức tiệc sinh nhật của một nhà báo chỉ vì nó được tổ chức đúng vào ngày 19 tháng 5.

Cái mà họ sợ nhất là những cơ quan truyền thông quốc tế và hải ngoại đưa tin ca tụng thành công của CS. Họ cũng lo sợ ngày nào đó truyền thông CS tràn sang Mỹ sẽ bẻ gãy luận điệu bịp bợm của họ và nguy hại hơn là hình ảnh của Việt Nam hiện đại hấp dẫn chinh phục được tầng lớp trẻ trưởng thành tại Mỹ. Vì vậy họ vô cùng hốt hoảng khi nghị quyết 36 của CSVN ra đời. Họ cường điệu lên về mối nguy hại của nghị quyết 36, họ báo động cho nhau giống y như những con thú hoang kêu chí chóe hoảng loạn khi ngửi thấy hơi loài sư tử, và họ bắt đầu thấy bóng ma CS lấp ló nhiều hơn.

Bóng ma CS nó hiện diện trong các cuộc trình diễn văn nghệ có các nghệ sĩ trong nước, nó lù lù ẩn hiện trong tấm thảm đỏ trải chân, nó nhe răng khiêu khích trong cái sợi dây thắt lưng quần của nghệ sĩ. Nó nhảy xổ vào các tờ báo hải ngoại, nó chui tọt vào cả các cơ quan dân cử và rồi nó an tọa trong cái chậu rửa chân để làm nhục lá cờ vàng.

Họ rất nhút nhát và thiếu tự tin. Họ gập mình trước người da trắng nhưng lại hùng hổ thô bạo với đồng bào. Họ chửi rủa thậm tệ những người họ không ưa ngay trên đường phố bằng những lời lẽ của bọn dân chơi cầu ba cẳng, họ nhổ nước bọt thối vào những người họ ghét, họ vạch quần chĩa vòi đái trước cửa tòa soạn báo mà họ đang biểu tình chống đối, họ trét cứt vào cửa hiệu người ta, họ ứng xử như những tên côn đồ hung hãn. Những hành động ấy họ gọi là “chống cộng.”

Nhưng khi biểu tình bao giờ cũng phải có những lá cờ Mỹ chống lưng để chứng minh lòng trung thành và ước vọng được quy phục.

Những ngày họ mới qua đây, lá cờ vàng đã là phương tiện kiếm ăn vô cùng béo bở cho nhiều tay hoạt đầu, cơ hội chính trị. Đến nay tuy khó khăn hơn nhưng nó vẫn còn kiếm chác được, vì vậy cho nên những màn hoạt kê cờ vàng vẫn tồn tại. Thời thế đã đổi thay, CS đổi thay, thế giới đổi thay, duy có cộng đồng cờ vàng là y như cũ, có khác chăng là thành viên của nó càng ngày ít đi, càng già đi, thân xác héo úa, và càng ngày càng trơ trẽn lố bịch. Bố theo lá cờ này quá lâu nên da cũng đã vàng úa héo hắt theo lá cờ, mặt thì hằn lên những sọc thời gian mà công cuộc chống cộng vẫn còn mịt mù xa vời vợi.

Đến lúc này bố cảm thấy cần phải nói cho con biết tường tận về lá cờ của chúng ta để con chọn cách ứng xử có lợi cho mình tùy tình thế. Dù phất lên lá cờ vàng nhưng hầu hết dân cờ vàng đều mù tịt về lịch sử ra đời của nó

Lá cờ vàng ba sọc đỏ này thoát thai từ giải pháp Bảo Đại do liên minh Vatican-Pháp cho ra đời vào năm 1948. Giải pháp Bảo Đại là do chủ trương của Vatican được công khai hóa bởi lời tuyên bố vào ngày 28 tháng 12, 1945 của viên Khâm Sứ đại diện của tòa thánh Vaican tại Hà Nội là Tổng Giám Mục Antoni Draper (Việt Nam Niên Biểu 1939-1975 Tập A: 1939-1946). Kiểu dáng lá cờ cũng được một linh mục sáng tác làm biểu tượng quyền lực của Vatican rồi ngụy tạo thành biểu tượng của chính nghĩa quốc gia và những người quốc gia chống cộng.

Người ký văn bản “Pháp Quy Tạm Thời” cho thi hành treo Quốc Kỳ vàng ba sọc đỏ và bài Quốc Ca của Lưu Hữu Phước vào ngày 1 tháng 6, 1948 (nhằm ngày 24 tháng 4 năm Mậu Tý) là một tay Việt gian chính gốc: Thủ Tướng dân Tây có vợ đầm Nguyễn Văn Xuân. Người đề nghị lấy lá cờ vàng ba sọc đỏ thay cho lá cờ quẻ Ly là André Trần Văn Đôn, là tà lọt, tức là “Aide de camp” của ông Xuân.

Những chính phủ do ngoại bang đẻ ra từ Bảo Đại đến Ngô Đình Diệm, và các chính quyền tại vị đến 30 tháng 4, 1975 đều do ngoại bang nuôi dưỡng, trang bị và sai khiến.

Phất lá cờ này, chính quyền bù nhìn làm tay sai cho ngoại bang tự tin hơn, bấu víu lấy nó, họ trút đi được phần nào mặc cảm Việt gian. Và bọn xâm lược ẩn mình tốt hơn để dễ bề sai khiến bầy tôi cờ vàng. Như vậy lá cờ vàng che đậy được cho cả quân xâm lược và chính quyền Việt gian. Thật là cao tay, thật là vẹn cả đôi đường. Lá cờ vàng có nhiệm vụ lịch sử của nó là như thế.

Quốc ca của chúng ta nguyên là bài Sinh Viên Hành Khúc do Lưu Hữu Phước sáng tác năm 1942, năm 1943 nó được cả 3 kỳ biết đến với cái tên Tiếng Gọi Thanh Niên. Ta chôm bài hát này chế biến lại rồi đặt tên “Tiếng gọi công dân” để làm bài quốc ca mà ta hát như con vẹt cho đến tận hôm nay. Về tuổi tác, bài Tiếng Gọi Thanh Niên được 6 tuổi thì lá cờ vàng của chúng ta mới chào đời. Thông thường, quốc kỳ của các quốc gia trên thế giới xuất hiện trước bài quốc ca. Lá cờ của chúng ta lại ra đời sau bài hát mà ta gọi là quốc ca đến 6 năm, đây là sự vá víu vụng về nghịch thường.

Lá cờ Pháp ra đời trong cuộc cách mạng 1789 thì 3 năm sau, năm 1892 quốc ca pháp mới có mặt.

Cũng như Pháp, lá cờ Mỹ xuất hiện trong cuộc chiến tranh Cách Mạng 1776-1783 nhưng mãi tới khi tiến hành cuộc chiến Anh-Mỹ 1812, bản quốc ca Hoa Kỳ mới ra đời do một sĩ quan Hải Quân Mỹ sáng tác và sau đó được Quốc Hội Mỹ chấp thuận.

Bài Kimigayo quốc ca nhật ra đời năm 1893 (Minh Trị 26). Quốc kỳ Nhật hình tròn đỏ trên nền màu trắng ra đời năm 1854.

Việc quốc kỳ ra đời sau quốc ca đến 6 năm có lẽ đây là lá cờ độc nhất vô nhị không đụng hàng. Bài hát ta gọi là quốc ca cũng chôm chĩa của Việt Cộng nốt vì đây là bài của Lưu Hữu Phước. Lưu Hữu Phước viết bài này để kêu gọi lòng yêu nước, kêu gọi thanh niên đứng lên chống thực dân Pháp, tác giả lại là một tay Việt Cộng có hạng. Thế mà ta lại chôm bài này để kích động đồng bào chống Việt Cộng thì rõ ràng chúng ta đã khập khiễng ngay từ gốc rồi, lại thêm một nghịch thường nữa. Đến bài quốc ca mà cả một “quốc gia” không ai làm được phải chôm chĩa của Việt Cộng thì còn nói gì đến chống cộng. Việc bị Việt Cộng nó uýnh te tua tơi tả, thầy trò bỏ mặc nhau chạy vắt giò lên cổ là chuyện tất yếu. Thế mà bây giờ lại còn mưu đại sự phất lá cờ vàng để mưu đồ đánh đuổi CS để phục quốc cờ vàng, không gọi là tâm thần óc đậu thì gọi là cái gì đây?

Cái gọi là quốc kỳ và quốc ca có lịch sử chắp vá khiên cưỡng như vậy, ra đời trong hoàn cảnh như vậy, thế mà đã có một thời từng là biểu tượng quốc gia, và cho đến hôm nay, ở ngay nước Mỹ này vẫn có kẻ phất nó lên như lá cờ chính nghĩa. Không gọi là dốt nát cuống tín ngu muội thì gọi là cái gì đây?

Lá cờ đỏ sao vàng của CS nó ra đời trước lá cờ của chúng ta đến 8 năm và lần đầu tiên nó xuất hiện lại chính ở miền Nam của chúng ta ngày 23 tháng 11, 1940 trong cuộc Nam Kỳ khởi nghĩa chống thực dân Pháp. Tháng 5 năm 1941 ông Hồ Chí Minh ký văn bản quy định quốc kỳ Việt Nam là nền đỏ sao vàng năm cánh.

Bài hát “Tiến quân ca” được nhạc sỹ Văn Cao (1923-1995) sáng tác vào cuối năm 1944. Ngay sau khi ra đời, bài hát đã được các binh lính CS tiếp nhận và trở thành bài hát chính thức của Mặt Trận Việt Minh.

Như thế lá cờ đỏ sao vàng ra đời trước lá cờ vàng, nó ra đời trong kháng chiến, theo yêu cầu của cuộc kháng chiến chống thực dân. Bài Tiến Quân Ca Việt Minh sử dụng như lời hiệu triệu kháng chiến sau này trở thành quốc ca Viêt Nam cho đến nay. Quốc kỳ và quốc ca do CSVN sử dụng có một quá trình hình thành và tồn tại rất logic, rất minh bạch và chính nghĩa. Lá cờ này đã phất lên suốt hai cụộc kháng chiến giành độc lập và ngày nay nó phất phới bay ngạo nghễ ở trụ sở Liên Hiệp Quốc cùng gần hai trăm lá cờ khác trên thế giới. Trong khi đó cộng đồng cờ vàng lúc này thì cứ chống nhau chí chóe loay hoay cố vớt lấy “quốc kỳ” của mình lên từ cái chậu rửa chân.

Những điều vừa viết ra, bố biết rất rõ, nhưng luôn phải tránh né không dám thừa nhận, vì nó là vấn đề tế nhị nhạy cảm, nhất là thực tế lịch sử ảnh hưởng đến tiền đồ lá cờ vàng, ảnh hưởng đến niềm tin của người tỵ nạn, ảnh hưởng đến tinh thần chống cộng của những người quốc gia và điều quan trọng nhất là ảnh hưởng đến thanh danh và sĩ diện của cộng đồng cờ vàng. Nếu con nói điều này ra dù nó là sự thật lịch sử đi nữa, cái nón cối sẽ lập tức bay lên đầu con ngay.

Chúng ta dựa vào chính nghĩa chống cộng, chống lại sự xâm lược của CS miền Bắc, nghĩa là ta cho rằng Việt Cộng xâm lược chính đất nước của họ – Đó là một nghịch lý không thể ngụy biện. Điều nghịch thường lớn nhất là lấy một lá cờ do ngoại bang tạo ra để chống lại lá cờ xuất thân từ phong trào yêu nước kháng chiến chống thực dân thì dù có che đậy giỏi đến đâu chăng nữa, chắc chắn phải có ngày lá cờ này lòi mặt nạ hiện nguyên hình bản chất và sứ mạng nó đã được thực dân giao phó. Dù ta có ngụy biện đến đâu, có bôi nhọ CS đến đâu, và cho dù CS có xấu xa đến đâu chăng nữa, ta không thể phất lá cờ vàng như là lá cờ chính nghĩa để hiệu triệu đồng bào đứng về phía mình. Nhưng cộng đồng cờ vàng đâu nhận ra được điều này, vì lòng thù hận đã làm họ trở nên quá u mê, vì họ không còn cái gì khác để vịn vào, và vì cái sĩ diện rằng chấp nhận CS là quy phục nó.

Nói thế để con hiểu, cha đẻ của lá cờ vàng ba sọc đỏ chính là thế lực ngoại bang, nó đã mang bản chất phi nghĩa ngay từ cội nguồn của nó. Làm sao có được lòng yêu nước thương dân phía sau một lá cờ như thế? Tuy nhiên, khi nào lá cờ vàng vẫn được người ta xem là biểu tượng của người quốc gia chống cộng, thì nó vẫn còn giá trị kiếm cháo kiếm cơm của bọn cơ hội cờ vàng. Dù rằng về khía cạnh lịch sử nó chỉ là món đồ chơi đã lỗi thời của những người từ nước khác và dân tộc khác mà thôi.

Tóm lại, lá cờ vàng là chỗ dựa bám víu cuối cùng của những người chống cộng hải ngoại. Không có nó xem như không còn phong trào chống cộng và họ chẳng còn việc gì để làm. Biểu tình cố vớt lá cờ lên từ cái chậu rửa chân, và có thể phải vớt nó lên từ cái chỗ dơ dáy nào khác nữa, cũng chỉ là cố vớt vát cái sĩ diện của họ, và vớt lấy cái nồi cơm của kẻ đầu cơ lá cờ vàng.

Bọn trẻ bây giờ chơi khăm mấy ông già đau quá, lấy nghệ thuật làm bia che chắn để công khai hãm hiếp lá cờ vàng mà chẳng ai làm gì được nó cả. Nếu công nhận nghệ thuật hay im lặng thì ngậm đắng nuốt cay, tiêu vong sự nghiệp cờ vàng, nếu phản kháng thì bị chê là dốt không biết thưởng thức nghệ thuật. Nhưng họ buộc phải chọn một đường và họ đành phải chấp nhận dốt để biểu tình vớt lấy lá cờ, cứu lấy sĩ diện. Nhưng cứ cái kiểu chống cộng cờ vàng như bao năm nay thì dù có vớt nó lên khỏi cái chậu này nó cũng sẽ lại rơi vào cái bồn khác, họ sẽ phải mãi chạy theo lá cờ vàng để vớt nó lên bởi vì họ đã lỡ to mồm chống cộng mấy chục năm rồi không tuột xuống được nữa.

Những người muốn nhúng lá cờ vàng vào cái chậu rửa chân dường như muốn lôi những cái đầu ngu ngốc u mê dìm luôn vào trong cái chậu. Cho nên những tên này mới phản ứng dữ dội, lôi kéo những kẻ có đầu óc vàng khè vào cuộc. Không phải vì lá cờ bị bôi nhọ mà vì những cái đầu này bị chạm nọc. Bởi vì như đã nói, làm gì có danh dự của một lá cờ do ngoại bang tạo ra làm biểu tượng phục vụ cho ý đồ xâm lược. Họ buộc phải biểu tình để phản ứng vì nếu không thì ai biết được mai đây chẳng biết cái đầu của họ sẽ còn bị dìm xuống đâu và chắc chắn cái mùi của nó phải nặng hơn cái chậu rửa chân.

Chống cộng mà không có lá cờ vàng thì cũng như là đi buôn mà không có vốn, đi câu mà không có mồi, đi săn mà không có súng. Diễu hành mà không có lá cờ vàng thì cứ như là đi tập thể dục nhịp điệu thì làm sao gây được tiếng vang. Phải cứu lá cờ vàng bằng mọi giá là như thế.

Ghi chú:

Nghe bài Tiếng Gọi Thanh Niên

Tiếng Gọi Thanh Niên
Nhạc: Lưu Hữu Phước
Lời: Huỳnh Văn Tiếng, Lưu Hữu Phước

Này anh em ơi tiến lên đến ngày giải phóng
Đồng lòng cùng nhau ra đi sá gì thân sống
Cùng nhau ta tuốt gươm, cùng nhau ta đứng lên
Thù kia chưa trả xong thì ta luôn cố bền

Lầm than bao năm ta đau khổ biết mấy
Vàng đá gấm vóc loài muông thú cướp lấy
Loài nó, chúng lấy máu đào chúng ta
Làm ta gian nan cửa nhà tan rã
Bầu máu nhắc tới nó càng thêm nóng sôi
Ta quyết thề phá tan quân dã man rồi

Vung gươm lên ta quyết đi tới cùng
Vung gươm lên ta thề đem hết lòng
Tiến lên đồng tiến sá chi đời sống
Chớ quên rằng ta là giống Lạc Hồng

Này sinh viên ơi đứng lên đáp lời sông núi
Đồng lòng cùng đi đi đi mở đường khai lối
Kìa non sông nước xưa, truyền muôn năm chớ quên
Nào anh em Bắc Nam cùng nhau ta kết đoàn

Hồn thanh xuân như gương trong sáng
Đừng tiếc máu nóng tài xin ráng
Thời khó thế khó khó làm yếu ta
Dù muôn chông gai vững lòng chi sá
Đường mới kíp phóng mắt nhìn xa bốn phương
Tung cánh hồn thiếu niên ai đó can trường

Sinh viên ơi mau tiến lên dưới cờ
Anh em ơi quật cường nay đến giờ
Tiến lên cùng tiến gió tung nguồn sống
Cháy trong lòng ta ngàn mớ lửa hồng

Này thanh niên ơi, tiến lên đến ngày giải phóng
Đồng lòng cùng đi đi đi sá gì thân sống
Nhìn non sông nát tan thù nung tâm chí cao
Nhìn muôn dân khóc than, hờn sôi trong máu đào

Liều thân xông pha ta tranh đấu
Cờ nghĩa phấp phới vàng pha máu
Cùng tiến quét hết những loài dã man
Hầu đem quê hương thoát vòng u ám
Thề quyết lấy máu nóng mà rửa oán chung
Muôn thuở vì núi sông nêu tiếng anh hùng

Anh em ơi mau tiến lên dưới cờ
Sinh viên ơi quật cường nay đến giờ
Tiến lên cùng tiến gió tung nguồn sống
Cháy trong lòng ta ngàn mớ lửa hồng.

Tác giả: Xichloviet
vietmediaagency.com

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

CON ĐƯỜNG TẤT YẾU CỦA CỜ VÀNG CHỐNG CỘNG CỰC ĐOẠN

cxn

Đọc thêm nhé: Vạch trần bộ mặt phản động của “Diễn đàn xã hội dân sự”

Không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến thức ăn cho cờ vàng, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món “rận chó hay là món chiên ghẻ” nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tổ trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Vui đáo để.!


KBCHN: Nội dung cuả bài viết trên diễn đàn đa chiều không phản ánh chủ trương và quan điềm cuả KBCHN

Người Việt ở hải ngoại chống cộng cực đoan có lẽ là một trong những bộ phận người Việt chất chứa nhiều mâu thuẫn bên trong nhất thế giới. Đành rằng mỗi một dân tộc cũng có những mặt tốt – xấu đan xen lẫn nhau nhưng có lẽ người Việt ( cờ vàng chống cộng ) đã để cho sự xung đột bên trong của mình tồn tại dai dẳng nhất , phi lý nhất. Các mâu thuẫn nội bộ cứ liên tục xuất hiện, đấu tranh và giằng xé lẫn nhau, bất phân thắng bại. Tục ngữ Việt Nam có câu: ”Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng” câu này áp đúng và chính xác cho cờ vàng chống cộng.

Cờ vàng chống cộng hầu như không kiểm soát hoặc không muốn kiểm soát những suy nghĩ hành động của chính mình. Họ sẵn sàng nổi giận có những phát ngôn văng mạng nếu ai đó nói ngược lại ý muốn những tiêu chí phi thực tế của phe nhóm họ. Có những thứ thực ra mọi người cùng chung một chí hướng, cùng đồng ý về một đích đến nhưng nếu không đồng tình về cách thức thực hiện thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ, thậm chí là địa ngục.

Từ cổ chí kim trong cuộc sống của xã hội loài người, thì sự giả dối luôn được khoác và che đậy bằng chiếc áo lộng lẫy và làm cho người nhìn lóa mắt. Nắm bắt và khai thác được tâm lý chống Cộng cực đoan của một số người, những kẻ nham hiểm luôn giương cao biểu tượng Cờ Vàng, ca ngợi tôn vinh Người Việt Quốc Gia để lấy lòng người nhẹ dạ cả tin không am hiểu về chính trị ( số này khá đông đảo trong cộng đồng ). Dẫn đến hậu quả thật tệ hại , ngoài việc phá hoại tình đoàn kết của cộng đồng, họ còn lợi dụng lòng yêu nước đã bị cờ vàng chống cộng bóp méo , xuyên tạc lợi dụng quyên tiền này kia móc túi đồng bào lấy tiền phục vụ cho nhu cầu cá nhân và phe nhóm ( Người viết dám thách một câu , đố bất cứ , hội , đoàn , phe , nhóm nào ở hải ngoại mà các tổ chức đó không lấy cờ vàng ra để che phủ mục đích , ý đồ của mình ).

Nhác trông ngỡ tượng tô vàng
Nhìn ra mới biết chẫu chàng ngày xưa .

Thiết nghĩ, lá cờ Vàng dù là vật quý trọng của nhiều người, nhưng đến hôm nay nó chỉ còn là kỷ niệm, và là biểu tượng của Người Việt tị nạn mà thôi. Nếu như (cứ giả sử việc đã xảy ra ) chắc gì nó đã được toàn thể hơn 90 triệu người Việt chọn làm quốc kỳ, một khi đất nước chuyển sang một thể chế chính trị khác. Thực tế quốc gia Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn toàn lui vào lịch sử .

Một sự thật đã và đang diễn ra mà càng ngày bộc lộ sự non kém về chính trị , ấu trĩ về tư duy của cờ vàng chống cộng . Hiện tượng phe cánh xô bồ lộn xộn trong tổ chức đấu tranh ở hải ngoại, đã làm mất đi sức mạnh thật sự của đồng bào, mất đi tình đoàn kết quý báu của phần lớn người Việt còn có lòng với quê hương đất nước. Chuyện đấu tranh của cờ vàng cực đoan ở hải ngoại có thể ví như trạng thái người bị mắc chứng rối loạn tiền đình , mất phương hướng , không xác định được vị trí , hướng đi , điều tất yếu dẫn đến sai lạc .

Trên mặt trận truyền thông để phục vụ cho phe nhóm cờ vàng chống cộng thì sao ? Đa phần những diễn đàn trên mạng đều do tổ chức hoặc cá nhân bỏ tiền ra mua . Xin mời những ai muốn có sự tìm hiểu về đời sống văn hoá , chính trị của người việt hải ngoại thì ôi thôi ! họ như lạc vào trận đồ bát quái của một lũ côn đồ , vô nhân cách . Bằng những giọng điệu cực kỳ vô học, bằng những từ ngữ hạ đẳng , bẩn thỉu chúng chửi bất kỳ ai mà chúng không ưa. Dù là cộng sản hay không cộng sản. Chúng nhân danh là người đấu tranh cho dân chủ, tự do và vì lý do ấy chúng tự cho mình quyền mạt sát chính quyền Việt Nam lẫn bất cứ ai không đồng tình với chúng. Những ngôn ngữ mà cờ vàng chống cộng hàng ngày , hàng giờ xả ra trên các trang mạng cực kỳ đốn mạt , nó đi đến tận cùng của thứ văn hoá lưu manh .

Thứ văn hoá lưu manh của cờ vàng chống cộng .

Do ấu trĩ về tư duy , sai lạc về nhận thức , cờ vàng chống cộng cứ mơ tưởng rằng dùng những lời lẽ mạt hạng đó sẽ lôi cuốn được một số người đứng về phe , nhóm của họ .Nhưng sự cuồng điên gào thét đó lại có phản ứng nghịch , càng hăng hái lăng mạ nhà nước VN và những người VN có tấm lòng vì quê hương bấy nhiêu thì với bản chất đê tiện như vậy dường như càng bộc lộ bản chất hạ đẳng của cờ vàng chống cộng , để cho những người trong nước thấy rằng. Đó nhìn kìa , bọn dân chủ, bọn chống Cộng hải ngoại là vô học, là cay cú và cực đoan như vậy đó. Đồng bào trong nước thấy rõ bộ mặt của bọn chống Cộng Hải Ngoại chưa ? hãy nghe giọng điệu của chúng thì thấy ngay bản chất của chúng. Họ đã thành công thực hiện một màn minh họa cho đài báo trong nước tuyên truyền về hình ảnh một đám người hải ngoại hiếu chiến mù quáng, ngu dốt , lưu manh và hiếu chiến. Qua đó làm mất niềm tin giữa những người trong nước và đồng bào bên ngoài.

Cờ vàng chống Cộng không thu phục được nhân tâm của đồng bào hải ngoại, đối phương không tâm phục và chấp nhận mình là việc vô cùng tệ hại, vì họ cứ nhắm mắt lao bừa vào bức tường chân lý của lẽ phải , như con Bò Tót trong trường đấu lao vào miếng vải đỏ , mà quên mất kẻ cầm miếng vải mới chính là cái mà ta cần khẩn trương giải quyết thì phần thua sẽ thuộc về cờ vàng chống cộng

Có một câu chuyện kể lại, một người Mỹ đã nói với một nhóm người Việt biểu tình tại New York rằng: “Cộng Sản không cần phải đánh các anh, họ chỉ cần đợi ít năm nữa các anh chết già là hết chuyện”. Đau hay không đau nào ? thưa các vị cờ vàng chống Cộng chỉ nhìn phía trước mà chẳng thèm ngó hai bên, và không biết sau lưng mình có gì.

Cờ vàng chống cộng rối loạn phương hướng thật, khi mà hễ thấy có ai phát biểu hay làm việc gì chưa giải thích được, thay vì cần suy xét kỹ càng, và không thèm kiểm chứng, chẳng cần tìm hiểu mục đích sâu xa của công việc mà người đó đang làm, họ kết luận ngay đó là hành vi tiếp tay cho Cộng sản, và không ngần ngại quy kết họ là Việt Cộng nằm vùng .

Họ mất phương hướng thật, khi mà chỉ một ca sĩ , hay một vị chức sắc tôn giáo từ Việt Nam sang, mà nghe nói người đó là có quan hệ gì đó với nhà cầm quyền trong nước là người ta đã la ó phản đối. Thậm chí sẵn sàng tổ chức hẳn một cuộc biểu tình để chống những cá nhân đó. Người ta không cần hiểu rằng, ở Việt Nam không có ai là người hoàn toàn không có liên hệ gì với chế độ, nếu không thì họ sống và hoạt động như thế nào ? Cũng vì mất phương hướng cho nên cờ vàng chống cộng có những hành xử vô lối , bạo ngược , những ngôn từ bỉ ổi được phun ra sự khôn ngoan vĩnh viễn biến mất của nhóm người này.

Cờ vàng chống cộng đấu tranh vào những mục tiêu lẻ tẻ, công kích , thoá mạ , phỉ báng thay vì cùng nhau ngồi lại tìm một giải pháp khả thi làm cho khối cộng đông vững mạnh cho người dân nước sở tại trọng nể thì cờ vàng chống cộng đi ngược lại. Chỉ cần đặt một câu hỏi thôi: Nếu như 10 năm, 20 năm, hoặc lâu hơn nữa, chế độ Cộng Sản mà các vị muốn đập tan nó vẫn chưa sụp đổ, các cụ (vì tuổi trung bình của cờ vàng chống cộng hải ngoại hiện nay khoảng từ 60 đến 80 ) sẽ làm gì? Đố các cụ trả lời được! Nếu họ tiên liệu được điều này thì đâu có suy nghĩ và hành động ấu trĩ đến cùng cực như vậy ? … Những người cực đoan trên trái đất này trước sau gì cũng sẽ nhận về mình phần thất bại, đó là tất yếu .

Cờ vàng chống cộng cực đoan tới nay vẫn chưa đạt được thành tựu gì đáng nói. Họ bận cạnh tranh lẫn nhau, thậm chí công kích , mạt sát lẫn nhau hơn là thu phục cảm tình của người dân ở hải ngoại và trong nước bằng tài năng, và quan trọng hơn, bằng tấm lòng của họ. Họ sẽ và chẳng bao giờ là đại diện của người Việt Nam ở hải ngoại nếu không phục vụ cho lợi ích dân tộc. Một điều mỉa mai mà đa số người dân trong nước nói về các tổ chức cờ vàng chống cộng: Mấy anh này cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết nhưng có một thứ mà mấy ảnh không biết. Đó là biết… thắng Cộng sản. Vì đâu nên nỗi? Có thể có lời giải thích nào thỏa đáng không? Câu hỏi đó nói lên thực trạng hiện nay.

Đặc sản của cờ vàng chống cộng-nói dối

Có lẽ đến ngày hôm nay, trong cộng đồng những người Việt yêu nước đã phần nào thấy rõ được bộ mặt thật của nhóm người này, những người còn có tư tưởng của cờ vàng chống Cộng cực đoan, . Đấu tranh là quyền của mỗi người, họ có quyền tự chọn cho mình một cách nào đó để tìm kiếm chiến thắng. Nhưng có thể khẳng định rằng, đấu tranh cực đoan chỉ có thể gặt hái thành công trong giai đoạn nào đó của bối cảnh chiến tranh bạo lực. Tuy vậy ngay cả trong chiến tranh, sự cực đoan trong tư tưởng sẽ dẫn đến chai cứng , mất cái mềm dẻo , mất bình tĩnh, dẫn đến hữu dũng vô mưu . Mà đã “vô mưu” thì thường là thất bại . Một khi đã luẩn quẩn trong cái vòng kim cô đó , họ không còn khả năng nhìn nhận thực tế. Cách duy nhất để thỏa mãn nguyện vọng của họ là hò hét đập tan chế độ của Đảng CSVN, nếu đuợc ????

Sau cùng, nhiều người Việt trẻ tuổi hải ngoại cho rằng chúng ta không nên chống lại cộng đồng, vì điều đó nghĩa là xung đột với các bậc cha anh, người đã hy sinh nhiều cho chúng ta. Tôi yêu quý và tôn vinh cha mẹ tôi, nhưng không có nghĩa là tôi nghĩ lúc nào họ cũng đúng. Cha mẹ tôi bầu cho John McCain, tôi bầu cho Barack Obama. Lúc gia đình ngồi vào bàn ăn với nhau, những cái khác biệt ấy thế nào rồi cũng nảy ra . Nhưng chúng tôi có lớn tiếng, chửi bới và gọi nhau bằng đủ thứ ngôn từ như các vị dùng không? Không. Chúng tôi cùng trò chuyện và tôn trọng chính kiến của nhau .

Sự lựa chọn con đường của người Việt yêu nước .

Cờ vàng chống cộng luôn núp bóng hai chữ “cộng đồng” để thực hiện mưu đồ của cá nhân và phe nhóm. Đối với họ, cái gì tổn hại đến ” cộng đồng ” đều xấu và phải bị trấn áp. cộng đồng là ai vậy? chẳng lẽ cộng đồng người VN hải ngoại chỉ bao gồm những người to tiếng hò hét nhất, có những hành động lời nói bỉ ổi nhất ? lúc nào cũng đòi hỏi mọi người phải nhìn nhận tổ chức băng đảng , hội đoàn họ là chuyện quan trọng nhất trên đời này ?? Họ chỉ là một phần của cộng đồng Việt hải ngoại, còn biết bao nhiêu người khác nữa, với biết bao nhiêu ý tưởng, cảm nhận, cách nhìn cuộc sống khác. Những cách nhìn ấy như thế nào? vì có ai nghe thấy những tiếng nói ấy đâu. Người Việt ai cũng sợ nói ra rồi sẽ bị sự hò hét phản đối của nhóm đang tự nhận danh nghĩa là ” cộng đồng “. Cho nên, chúng ta hãy loại trừ cái ung nhọt đeo bám đó suốt 37 năm qua.

Công cuộc đấu tranh cho một nuớc Việt Nam tự do , dân chủ , phồn vinh sẽ do nhân dân trong nước quyết định. , đây là nhân tố quan trọng nhất. Nhất quyết không phải là công việc của nhóm cờ vàng chống cộng bỉ ổi , cặn bã của các người .

Houston tháng tư 2012
Amari tx
sanhhiem.us

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Chống Cộng cờ vàng đi về đâu?

cxn

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang) – Đấy là Human Rights Watch ?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


Xichloviet

Mấy chục nay nay giới chống cộng cờ vàng thường đổ lỗi cho nhau về việc thiếu đoàn kết, chia rẽ trong cộng đồng làm yếu đi sức mạnh chống cộng. Đoàn kết xưa nay vẫn là vấn đề xa xỉ trong cộng đồng cờ vàng. Nói đến đoàn kết phải nói đến sự đồng thuận trong một mục tiêu chung, dẫn đến chiến lược chung và thống nhất hành động. Như thế mới tạo được sức mạnh. Có vẻ như họ đã thống nhất được mục tiêu chung là “ chống cộng” nhưng lại không đồng thuận được với nhau vì mỗi người diễn giải và định nghĩa việc chống cộng một cách khác nhau. Nếu hỏi chống cộng để đi đến đâu, tại sao phải chống và chống rồi sẽ làm gì thì gần như quan điểm khác nhau rất xa, mỗi người có động cơ riêng.

Vì xuất phát từ động cơ cá nhân cho nên gần bốn chục năm qua họ chỉ là kẻ gây rối và không thể gọi họ là một tổ chức đấu tranh được. Họ sử dụng lá cờ vàng làm biểu tượng tập hợp lực lượng mà quên rằng cả một chế độ với bộ máy và lực lượng chống cộng cả tỷ đô la tập hợp dưới lá cờ này với sự trợ giúp tối đa của Mỹ đã tan rã một cách tủi nhục. Dùng biểu tượng rách nát của lá cờ vàng để tập hợp lực lượng có sức mạnh chống cộng là điều quá hoang đường. Những hội đoàn chống cộng tập hợp dưới lá cờ này chỉ mang tính chất hoài niệm không thể gọi là một lực lượng tranh đấu. Nó chẳng khác gì như một hội cờ tướng, hội chơi chim.

Những ràng buộc có tính kỷ luật giữa các thành viên hội đoàn và giữa hội đoàn cờ vàng với nhau không có dẫn đến ranh giới giữa “quốc gia” và “việt gian” rất mong manh. Hôm nay anh là người quốc gia anh sẽ trở thành việt gian bất cứ lúc nào. Sự vô tổ chức vô kỷ luật và vô văn hóa đã giải thích tại sao hơn bốn chục năm không có ai đủ tầm cỡ có thể đại diện cho tiếng nói cờ vàng để đối thoại yêu sách với CS

Không bao giờ có được đoàn kết và thống nhất hành động trong giới chống cộng hải ngoại và cũng không bao giờ làm nên chuyện lật đỏ CS Vì sao? Không có người xứng tầm lãnh tụ – Không có cùng mục tiêu, lý tưởng và cách hành động chung –- Mục tiêu đấu tranh để lật đổ CS càng ngày càng không tưởng và không có sách lược nào thực hiện mục tiêu này – Mục tiêu đấu tranh không được đa số dân chúng ủng hộ – Qúa non kém so với tổ chức chặt chẽ kỷ luật của đảng CS – Không có lực lượng và hoàn toàn không có hậu thuẫn từ quốc tế – Đấu tranh hoàn toàn ngẫu hứng và tự phát – Điều quan trọng nhất làm họ thất bại là động cơ đấu tranh xuất phát không phải vì tình yêu đất nước mà từ lòng hận thù cá nhân vị kỷ .

Cái họ thường gọi là “sức mạnh cộng đồng” chính là một thứ quyền lực đen họ tạo ra để chi phối cộng đồng. Không phải họ không nhận ra nó không thể làm yếu đi chế độ tại VN chứ đừng nói đến việc lật đổ nó. Họ luôn tìm cách củng cố thứ quyền lực này để nuôi dưỡng một thứ dopping cho họ và phần nào họ đã thành công. Họ không muốn mất đi thứ quyền lực này và cái gọi là “đấu tranh” của họ chỉ là đấu nhau để khẳng định và duy trì củng cố nó. Họ phải kết bè phái để tranh giành ảnh hưởng với nhau. Bè phái nào tập hợp đựợc một cuộc biểu tình đông đảo xem như đã tạo được số má giang hồ, có thể dùng nó để áp đảo những băng nhóm hoặc cá nhân trái với luật cờ vàng của băng nhóm mình.

Gần bốn chục năm “đấu tranh” như thế câu hỏi chống cộng cờ vàng đi về đâu ai cũng đã tự có câu trả lời.

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Hai 11, 2014 in Sử luận

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Tâm sự cờ vàng

CXN

Lại hết một năm sống tha hương – Băm mấy xuân qua vẫn đọan trường – Cộng sản vẫn còn, ta chưa chết – Nhưng biết bao giờ thấy cố hương – Quốc hận hằng năm vẫn nhớ ngày – Ôm niềm uất hận lết sang đây – Ngày xưa nhớ cái năm năm bốn – Cũng tại cộng nô phải chạy dài – Số kiếp di cư đến hai lần – Hai lần nhưng vạn nỗi gian truân – Lần sau còn nhục hơn lần trước – Vứt cả ba lô cởi cả quần – Đấy là Human Rights Watch ?


Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang)

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


Lại hết một năm sống tha hương.
Băm mấy xuân qua vẫn đọan trường.
Cộng sản vẫn còn, ta chưa chết.
Nhưng biết bao giờ thấy cố hương?

Quốc hận hằng năm vẫn nhớ ngày
Ôm niềm uất hận lết sang đây,
Ngày xưa nhớ cái năm năm bốn
Cũng tại cộng nô phải chạy dài.

Số kiếp di cư đến hai lần
Hai lần nhưng vạn nỗi gian truân.
Lần sau còn nhục hơn lần trước,
Vứt cả ba lô cởi cả quần.

Cũng tại ta xui mới thế này
Thầy ta đừng chạy chúng biết tay
Phải chi thầy thí vài trăm triệu
Đâu phải chạy te vứt cả giày.

Dù bỏ chạy te vứt cả giày.
Nhưng ta nào có sợ chúng bay.
Chẳng qua cũng chỉ vì thời vận
Tại số nên ta mới như vầy.

Ta quyết không quên mối hận này.
Con không làm được cháu ta thay
Cờ vàng ta phất không ngừng nghỉ.
Rồi sẽ có ngày chúng biết tay

Ta vẫn cờ vàng vẫn duyệt binh
Vẫn hát vang lên khúc quân hành
Để cháu con ta luôn ghi nhớ
Hình ảnh hào hùng lớp cha anh.

Dù là quần áo chợ si đa
Dù chẳng súng gươm cũng gọi là
Quân đội cộng hòa thời oanh liệt,
Để ta ôn lại quãng đời ta.

Ta phất cờ vàng giữa cờ hoa
Cờ hoa cứu giúp chở che ta
(Không có cờ hoa ta lạnh gáy
Cộng sản rập rình rét bỏ cha.)

Nhớ về hòn ngọc viễn đông xưa
Nơi ta hoan lạc suốt bốn mùa
Tên em ngày ấy không còn nữa
Còn lại nơi này cái little.

Thế mà chúng cũng chẳng buông tha.
Theo đến nơi này xứ cờ hoa.
Cái little kia nào có tội
Chúng cũng vặt luôn tức bỏ bà.

Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Eo phe (welfare) vẫn lãnh vẫn ăn mày.
Phút tem (food stamp) không có đời ta tận
Bởi thế cho nên phải lụy thầy.

Ta chạy sang đây đã cùng đường
Thế nên ta vẫn phải khói hương
Tâm nguyện khấn cầu ông thánh Mỹ
Phù hộ ta tròn mộng hồi hương.

Thầy ta ta dựng tượng phụng thờ
Cũng vì ơn nghĩa những năm xưa
Thế mà chúng bảo “quân chơi đĩ ”
Năm mươi tám vạn hồn có biết chưa

Hỡi chúa hỡi thần hỡi Ala
Hỡi Mô ha mét hỡi Di đà,
Cộng nô láo xược không vặn cổ
Lại cứ vặn nhầm cổ chúng ta.

Thà ta nô lệ xứ cờ hoa
Quyết không về lại chốn quê nhà
Làm mướn, cu li, hay rửa chén,
Rửa đít cho thầy cũng sướng cha.

Rửa đã bao năm rửa mòn tay,
Nhưng vẫn không quên rửa hận này.
Đời ta không được, đời con cháu,
Quyết diệt cho tiêu bọn chúng mày.

Trung cộng âm mưu chiếm Trường Sa.
Đã lâu mới có dịp hò la.
Cầu trời nó chiếm luôn Hà nội.
Cho đáng bọn mày hả dạ ta.

Trung cộng to đầu thế mà ngu.
Đất liền không lấy lấy san hô.
Sao bay không chiếm luôn cả nước,
Chẳng lẽ bọn mày sợ chúng ư.

Bay cứ đánh đi có chúng tao
Tuy tao chẳng có tí quân nào
Nhưng tao có cái mồm to khỏe.
Chống cộng nhưng tao khoái ba tàu.

Ta có cờ vàng có ống loa
Có kèn có trống có cờ hoa.
Tuy hô đả đảo thằng trung cộng
Nhưng chống chỉ là Cộng xứ ta.

Chẳng lẽ xuống đường chống tụi bay
Mà không đả đảo thật hăng say.
Thì ai mà biết ta yêu nước.
Nhưng tấm lòng ta khoái chúng mày.

Hàng hóa Việt Nam bán dẫy đầy
Nhưng ta cương quyết phải tẩy chay
Thà ta ủng hộ hàng tàu chệt
Cho lũ cộng mày chết trắng tay.

Nhớ nước ta càng thêm uất ức,
Thương nhà tiếc mãi cái vila.
Sang đây cam phận thằng ở đợ
Cũng tại bọn mày lũ cộng nô

Lạy thánh A la lạy chúa tôi
Con chống bao năm quá đuối rồi
Sức kiệt lực tàn đành chống gậy.
Nay còn chỉ mỗi cái mồm thôi.

Xin chúa hộ phù lũ chúng con
Vặt cho chết hết lũ tham tàn
Mai này phục quốc con xây tượng
Xây nhà thờ mới đẹp to hơn.

***

Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Bưng bê rửa bát đã bao ngày.
Vẫn chưa rửa được niềm căm hận
Ôi biết sao vơi mối thù này.

(Trích comment diễn đàn vietweely)
Xichloviet

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Hai 2, 2014 in Pháp luật

 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Việt Nam Cộng Hòa dâng đảo Hoàng Sa cho Trung cộng

CXN

Năm 1977, Thủ tướng Phạm Văn Đồng công bố xác nhận quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam – Đến năm 2000, khi có tin Việt Nam ký kết hiệp ước về biên giới với Trung quốc, thì ở hải ngoại nổi lên phong trào rủa xả Phạm Văn Đồng đã ký công hàm ngày 14-9-1958, dâng đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc để lấy viện trợ khí giới.

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang) – Đấy là Human Rights Watch ?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


Năm 1977, Thủ tướng Phạm Văn Đồng công bố xác nhận quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam – Đến năm 2000, khi có tin Việt Nam ký kết hiệp ước về biên giới với Trung quốc, thì ở hải ngoại nổi lên phong trào rủa xả Phạm Văn Đồng đã ký công hàm ngày 14-9-1958, dâng đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc để lấy viện trợ khí giới.

Tôi ngạc nhiên, ông Đồng đã dâng Hoàng Sa, Trường Sa cho Tàu từ năm 1958, sao còn lại công nhận chủ quyền vào năm 1977. Tôi cũng ngạc nhiên, năm 1958, Đông Dương im tiếng súng sao lại xin Trung Cộng viện trợ vũ khí vì nếu có xin họ cũng không cho vì họ đâu muốn Việt Nam mạnh đâu, họ còn chia Đại Hàn và Việt Nam ra làm đôi để họ dễ sai khiến. Tôi cố gắng đi tìm cái Công hàm, ông Phạm Văn Đồng ký dâng Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc và không làm sao sao tìm thấy được, xin cũng chẳng ai có. Sau đó tôi tìm được bức thư của ông Phạm Văn Đồng gửi cho ông Tổng lý Chu Ân Lai “triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung quốc” ký ngày 14-9-1958. Trong bức thư đó không có chữ nào là dâng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc cả. Một hải lý là 1km 85, vậy 12 hải lý là 22 km. Quần đảo Hoàng Sa cách đảo Hải Nam của Trung quốc là 190 hải lý, cách bờ biển Việt Nam khoảng 200 hải lý hay 300 km. Thưa quý vị, trong 12 hải lý làm gì có Hoàng Sa và Trường Sa ở trong đó mà quý vị lớn lối rủa xả.

Việt Nam Cộng Hòa cũng công nhận 12 hải lý của Trung quốc.

Mới đây tôi được nghe nói, đọc bài của quý vị sau đây: Vũ Quang Ninh, Đinh Quang Anh Thái, Xuân Hồng, Vĩnh Phúc, sử gia Trần Gia Phụng (sic), Hoàng Long Hải, Phương Hoa Vũ Thị Hòa (VOVN), Mường Giang, Hà Sĩ Phu, Quỳnh Thi…rủa xả Phạm Văn Đồng. Nhưng số báo Việt Tide 335 ra ngày 14-12-2007, chủ nhiệm Vũ Quang Ninh, Tổng thư ký Đinh Quang Anh Thái cho đăng ngay trang bìa cái thư gọi là công hàm ngày 14-9-1958 của Phạm Văn Đồng với hàng chữ lớn “VĂN KIỆN CHỨNG MINH CỘNG SẢN HÀ NỘI DÂNG ĐẤT CHO CỘNG SẢN BẮC KINH”. Tôi cố gắng đọc lại từng chữ vẫn không thấy chữ nào là dâng đất cho Bắc Kinh, cũng chẳng thấy mấy chử Hoàng Sa và Trường Sa nào cả, đặc biệt trong số này có bài viết của Phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại xác nhận “Việt Nam Cộng Hòa tuyên bố là 12 hải lý cách bờ biển, quốc tế thường công nhận 3 hải lý” trang 41. Chủ quyền Hoàng Sa thuộc Việt Nam Công. Hòa, chỉ công nhận có 12 hải lý mà gọi là dâng đất cho Trung quốc, thì chính ông Việt Nam Cộng Hòa dâng đất cho Trung quốc, trong đó có sử gia Trần Gia Phụng, Phương Hoa vũ Thị Hòa…dâng đất cho Trung quốc chứ còn ai nữa.

Việt Nam Công Hòa dâng đảo Hoàng Sa cho Trung quốc

Năm 1973, phái đoàn Việt Nam và Nhật Bản đi sưu khảo Hoàng Sa trong phái đoàn có Kỹ sư Lưu. Khi tới quần đảo Hoàng Sa thì đã thấy cờ Trung quốc ở nhiều đảo rồi nên không vào được, chỉ còn vài đảo có quân Việt Nam thôi. Tin tức này VNCH im thin thít không công bố Đến 19-1-1974 thì Trung quốc chiếm hết.

Trong bài viết của nhà văn Duy Lam, anh của nhà văn Thế Uyên lúc đó là Trung tá Nguyễn Kim Tuấn, chánh văn phòng của Trung tướng Ngô Quang Trưởng, vào ngày 19-1-1974 có nhận được điện thoại bên bộ tư lệnh Hải quân vùng I Duyên hải xin phi cơ chiến đấu ra yểm trợ cho Hoàng Sa, Trung tá Tuấn gọi điện thoại cho tướng Khánh biệt danh là Khánh Khỉ cho biết tất cả máy bay chiến đấu Mỹ cung cấp cho không có loại nào đủ xăng để trở về đất liền, nên từ chối. Trong khi đó, máy bay Mig của Trung quốc vần vũ trong vòm trời Hoàng Sa. Đọc bài của phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại người ra lệnh tác chiến. Đọc bài “Trận Hải chiến lịch sử Hoàng Sa” của Đại tá Hà Văn Ngạc, người ra lệnh khai hỏa, đứng chờ máy bay F5 ra tiếp ứng. Điều đó chứng tỏ lãnh đạo VNCH chẳng có kế hoạch phòng thủ, bảo vệ quần đảo Hoàng Sa gì cả, vì đến phương tiện phi cơ cũng không có phối hợp với bên Không quân bảo vệ bầu trời hải đảo có không, cũng không biết, cũng không áp dụng binh thư biết người biết ta, trăm trận trăm thắng hay Địch yếu ta đánh, Địch manh ta rút để bảo toàn lực lượng. Nghe lệnh Tổng thống, ngài Kỳ Thoại cho lênh đánh đại để nướng quân, thật vô trách nhiệm, bao nhiêu người chết oan. Thiết lập kế hoạch tái chiếm, rồi bỏ luôn. Nói theo giọng điệu chống Cộng ở hải ngoại thì Việt Nam Cộng Hòa đã dâng đảo Hoàng Sa cho Trung quốc. Nói như vậy có sai không? không sai sau đây.

Trong bài Trần Phong Vũ phỏng vấn Nguyễn Văn Ngân cố vấn của Tổng thống Thiệu đã cho biết như sau:

“Cũng tương tự như vậy, việc Trung Cộng chiếm Hoàng vào đầu năm 1974 đã được sự thỏa thuận ngầm của Mỹ để đặt Cộng Sản Hà nội sau này trước một “fait accompli”. Ông Thiệu biết Hải quân Việt Nam không đủ sức đương đầu với hải quân Trung Cộng và hạm đội 7 Hoa Kỳ sẽ không can thiệp nhưng ông vẫn ra lệnh tác chiến như một chứng liệu về chủ quyền lãnh thổ sau này”

Đánh để cho Trung Cộng chiếm, đặt Cộng sản Hà Nội chuyện đã rồi. Thế có nghĩa là cho Trung Cộng chiếm còn hơn để thằng Cộng sản Hà Nội cai trị, không ăn thì đạp đổ – Ai dâng đất cho Trung Cộng đây – Việt Nam Cộng Hòa chứ còn ai nữa.

Nhân dịp viết thêm: Việt Nam bị mất đất

Trong lịch sử Việt Nam, thời đại Vua Minh Mạng, diện tích Việt Nam rộng lớn nhất, miền Bắc có vùng mỏ đồng Tụ Long, miền Nam tiến tới hải cảng Shihanuok Ville, ông Trương Minh Giảng đóng đô tại Nam Vang. Nếu quân Pháp không sang thì chỉ trong vòng 50 năm nữa Lào và Cam Bốt đã thuộc về ta.

Khi quân Pháp qua, họ đã vì quyền lợi kinh tế đem 800 km2 đất vùng mỏ đồng Tụ Long dâng cho Trung quốc (diện tích lớn hơn Tân Gia Ba), vùng đất này ở phía bắc tỉnh Hà Giạng (Từ mỏ đồng Tụ Long cho tới quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam của Hà Mai Phương – Chu Thu Hằng).

Pháp cho Trung quốc từ 100m – 200m từ cửa Ải Nam Quan đến cây số “0” bây giờ.

Trong bản đồ Việt Nam thời Pháp thuộc, sông Kỳ Cùng ở trong địa phận Việt Nam cách biên giới 1km. Người Tàu làm nhà ngay trên đường biên giới, họ trồng chuối, chuối mọc lan đến đâu thì biên giới ở đó. Đến bây giờ chuối mọc đến bờ sông Kỳ Cùng. Nên biên giới hiện nay là giữa dòng sông Kỳ Cùng. Những gia đình Việt sống ở khu vực đó bị chuối che phải thành dân Tàu cả rồi.

Bản đồ Trung quốc, của Tưởng Giới Thạch cho đến Mao Thạch Đông, họ tự vẽ biên giới của họ xuống tận Tân Gia Ba. Nay họ chấp nhận ký hiệp ước biên giới với Việt Nam tức là họ chấp nhận hủy bỏ biên giới trước đây trên bản đồ đến tận Tân Gia Ba. Đó là thành công lớn của lãnh đạo Việt Nam. Họ không chịu ký mới là kẹt cho mình.

Giới Lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam hèn (?)

Chính quyền Việt Nam không chấp nhận cho sinh viên biểu tình chống Trung quốc về sự kiện Hoàng Sa, Trường Sa. Nhiều bài viết đã rủa xả chính quyền Việt Nam là hèn hạ, nhục nhã. Viết ra như vậy là chứng tỏ không thuộc sử, vả lại chính quyền Việt Nam đã nắm vững đường đi sắp tới là sẽ có hội nghị Quốc tế về biên giới trên biển họp tại Việt Nam. Lê Lợi chém đầu Liễu Thăng rồi hằng năm phải đúc người Vàng sang Tàu triều cống, Quang Trung đại phá quân Thanh, phải cử sứ giả sang xin hòa để cho đất nước tránh nạn binh đao, sao gọi là hèn.

Tấn công Ngoại giao để có hòa bình

Mới đây linh mục Trần Văn Kiệm (?), tác giả tự điển Hán Nôm, nói trên đài truyền hình khuyên người dân Việt Nam học tiếng Tàu, học không khó và rất có ích, vì là ngôn ngữ quốc tế quan trọng tương lai. Ông cũng cho biết trong Văn khố Tòa Thánh rất nhiều tài liệu về chữ Tàu chẳng có ai biết vào khai thác cả. Trước đây tác giả Lý Đương Nhiên viết trong bài “Góp Ý Dịch chử Soldat”, cũng cho biết nếu không có giáo sĩ và Pháp qua thì không có chữ Quốc ngữ, Việt Nam vẫn xử dụng chử Tàu đến bây giờ rất có lợi. Theo chiều hướng này, nhà nước Việt Nam vận động với chính quyền Trung Quốc, xin cho học sinh Việt Nam sang du học, xin viện trợ giáo viên sang dạy cho các trường 1 tuần 2 buổi. Châu Âu đã mở cửa biên giới 25 nước qua lại. Trung quốc và Đông Nam Á cũng sẽ tiến tới như Âu Châu. Đường Cao tốc từ Côn Minh đến Hà Nội sẽ dễ dàng, ngôn ngữ sẽ dễ dàng liên hệ với nhau nếu Trung quốc viện trợ giáo viên sang giúpViệt Nam. Đề nghị đó dù được chấp thuận hay không cũng rất có lợi về bang giao.

Đặng Văn Hoa
ĐDTB, ngày 16/1/08

sachhiem.net

 
 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Phản quốc thời toàn cầu hóa

CXN

Đọc mấy cái “BÌNH LOẠN” của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa chưa biết hối cải, đúng là “không ăn được thì đạp đổ” cho nên “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang) – Đấy là Human Rights Watch ?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?


I. Ôn Cố:

Trong sử Việt có hai nhân vật vương tôn công tử luôn được nêu danh là tội đồ phản quốc một cách ô nhục, lưu xú nghìn thu. Đó là:

1) Trần Ích Tắc (1254-1329). Ông là con thứ của Thượng hoàng Trần Thái Tông, tước hiệu là Chiêu Quốc Vương. Lúc nhỏ đã có ý tranh đoạt ngôi vua của anh trưởng là Thánh Tông. Ích Tắc đã từng gửi thư riêng cho khách buôn ở Vân Đồn cầu xin quân Nguyên gởi quân xâm lược nước Nam để giúp y lên làm vua.

Năm 1285, khi giặc Nguyên Mông sang xâm lược Việt Nam lần thứ hai, Ích Tắc lại đem cả gia đình ra hàng giặc, được đưa về Trung Quốc và được Hốt Tất Liệt phong làm An Nam Quốc vương và chờ ngày đưa trở về nước. Sau khi quân Nguyên Mông đại bại, Trần Ích Tắc đành sống lưu vong ở Ngạc Châu (nay thuộc tỉnh Hồ Bắc) và chết ở đấy lúc 76 tuổi.

Vì sự phản bội này mà sau này nhà Trần đã loại Ích Tắc ra khỏi tông thất, cho đổi tên thành Ả Trần, có ý chê y hèn nhát như đàn bà vậy…

2) Lê Chiêu Thống (1765-1793) làm vua được 3 năm từ 1786 – 1789. Năm 1771, lúc 6 tuổi mang tên là Lê Duy Kỳ đã bị chúa Trịnh Sâm giam trong ngục Đề Lãnh cùng với chú và hai em cho mãi đến 17 tuổi mới được thả ra khi Trịnh Khải kế vị cha xưng là Trịnh Tông.

Tình hình chính trường vua Lê chúa Trịnh ở ngoài bắc càng lúc càng hổn loạn đổ nát, nên năm 1786, Nguyễn Huệ theo kế của Nguyễn Hữu Chỉnh, vốn bỏ Trịnh theo Tây Sơn, lấy chiêu bài phù Lê diệt Trịnh đã mang quân ra Bắc Hà đánh đổ Trịnh Tông. Quyền bính khi đó ở cả trong tay Nguyễn Huệ. Vua Hiển Tông bấy giờ đã 70 tuổi phong cho Nguyễn Huệ là Nguyên soái phù chính dực vận Uy Quốc Công, còn gả con gái thứ 21 là công chúa Lê Ngọc Hân cho Nguyễn Huệ.

Không bao lâu sau vua Hiển Tông mất, công chúa Ngọc Hân muốn Nguyễn Huệ lập anh mình là Lê Duy Cận kế vị, nhưng tông thất nhà Lê lại làm áp lực xin lập Lê Duy Kỳ lên ngôi lấy hiệu là Chiêu Thống.

Tuy vậy , nội tình ở nước ta lúc bấy giờ vẫn còn xáo trộn mất hết kỷ cương. Ở Trung bộ thì xảy ra sự tương tàn giữa anh em Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ. Trong nam, Nguyễn Ánh trong thế tuyệt vọng do sự truy sát của quân Tây Sơn đã cầu viện từ các cố đạo tây phương và quân Xiêm La. Ngoài bắc thì Nguyễn Hữu Chỉnh sau khi diệt được dư đảng họ Trịnh là Trịnh Bồng vào năm 1786, lại muốn chuyên quyền phản Tây Sơn.

Năm 1787, Nguyễn Huệ liền sai Vũ Văn Nhậm ra dẹp Nguyễn Hữu Chỉnh, xong Nhậm lại trở mặt hùng cứ phương bắc. Năm 1788 Nguyễn Huệ tức tốc mang quân ra bắc lần thứ hai diệt được Vũ Văn Nhậm rồi giao cho Lê Duy Cận làm giám quốc coi việc thờ cúng tôn miếu nhà Lê; xong rút về Phú Xuân lo việc tiêu diệt Nguyễn Ánh và bình định miền nam.

Khi Vũ Văn Nhậm tảo thanh Nguyễn Hữu Chỉnh thì vua Lê Chiêu Thống đã theo lời Chỉnh chạy lên Kinh Bắc, và khi tình hình nguy khốn đã nhờ thái hậu và đứa con trai của vua Chiêu Thống qua cửa ải Thủy Khẩu gặp Tổng đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị cầu xin cứu viện.

Nhà Thanh nhân dịp này định thôn tính An Nam. Năm Mậu Thân (1788), quân Thanh do Tôn Sĩ Nghị chỉ huy mang 29 vạn quân và dân công vượt ải Nam Quan đưa Chiêu Thống về Thăng Long và phong làm An Nam quốc vương.

Trong khi Nguyễn Huệ đang chuẩn bị tiến vào Nam thì nghe tin quân Thanh đã xâm phạm bờ cõi nước Nam. Tháng Giêng năm Kỷ Dậu (1789), Nguyễn Huệ liền xưng đế hiệu là Quang Trung để được chính danh kéo 10 vạn quân ra Bắc Hà, chỉ một trận quét sạch 29 vạn quân Thanh. Chiêu Thống lại phải chạy theo bại quân nhà Thanh sang Trung Quốc. Chiêu Thống vẫn chưa thôi mộng phục quốc, lại tiếp tục xin Càn Long cho quân cứu viện; nhưng Nhà Thanh thấy tình thế không lợi nên lờ đi và phong Quang Trung Nguyễn Huệ là An Nam quốc vương và nhận tiếp sứ của nhà Tây Sơn.

Trên bước đường lưu vong, năm 1792 con trai chết, năm sau Chiêu Thống thất vọng và chán nản, lâm bệnh rồi qua đời tại Yên Kinh.

Các tác giả trong tiểu thuyết Hoàng Lê nhất thống chí viết: “Nước Nam ta từ khi có đế, có vương tới nay, chưa thấy bao giờ có ông vua luồn cúi đê hèn như thế. Tiếng là làm vua, nhưng niên hiệu thì viết là Càn Long, việc gì cũng do viên tổng đốc, có khác gì phụ thuộc vào Trung Quốc?”

Lê Chiêu Thống đã sang cầu viện Thanh triều đem quân sang đánh Nhà Tây Sơn với hy vọng được trở lại ngai vàng. Việc làm đó của ông đã bị các nhà sử học trong nước sau này chỉ trích dữ dội, coi đó là hành vi bán nước, “cõng rắn cắn gà nhà”.

Đó là vào thời phong kiến, quan hệ địa lý chính trị còn đơn giản và do nhãn quan thế giới bị giới hạn, vua chúa Việt Nam mỗi khi gặp nguy cơ mất ngôi luôn nghĩ đến Thiên triều Trung Quốc mà cầu viện. Họ chỉ quan tâm đến quyền lợi gia tộc riêng mà quên họa mất nước luôn theo sau hành vi nông nổi “rước voi về giầy mả tổ” của mình.

Đời sống và đạo lý xã hội còn thuần nhất nên việc phán xét công tội cũng dứt khoát phân minh. Việc làm phản quốc của kẻ có vị trí càng cao thì tội càng nặng. Nhưng mấy ai học được các bài học lịch sử ấy? Vì vậy ta luôn quen nghe câu nói “Lịch sử chỉ là một sự lập lại”.

II. Thời Đại Mới:

Sau khi Hoàng đế Quang Trung bị đột tử năm 1792 tại Phú Xuân thì Nguyễn Ánh mới có cơ hội giành được ngôi vua vào năm 1802 với sự trợ giúp cật lực của ngoại bang tây phương, mở đầu cho triều Nhà Nguyễn kéo dài gần 150 năm, nhưng hết 60 năm đất nước lại bị thực dân Pháp đô hộ.

Bọn tây phương bấy giờ đang trên đường xâm chiếm các nước nhược tiểu làm thuộc địa và cướp bóc tài nguyên, đã xử dụng một vũ khí mới vô cùng lợi hại trong việc xâm lăng. Đó là đạo Ki-tô; mà riêng vùng Viễn Đông châu Á lúc bấy giờ Ca-Tô Rô-Ma là đội quân xung kích.

Những đặc điểm của kế sách này:

1) Bọn thế lực thực dân hợp tác chặc chẻ với Vatican gởi bọn cố đạo gián điệp vào nước người trước dưới vỏ bọc “truyền giáo”. Trước tiên là theo các tàu buôn ‘vô tội’ để mở rộng giao thương; và khi tình thế cho phép thì hướng dẫn cho tàu chiến vào đánh phá.

2) Trước tinh thần hiếu hòa của dân bản địa, bọn cố đạo chuẩn bị mặt trận tâm lý chiến, tuyên truyền về một chủ thuyết đạo đời xa lạ; qua đó tẩy não quần chúng tân tòng nghèo đói thất học tin vào một quyền năng hoang tưởng như Chúa Cứu Thế ở Âu Tây có giá trị cao hơn Nhà Nước bản địa.

3) Trong khi bọn cố đạo này phục tòng triệt để quyền uy vua chúa của các thế lực tây phương; chúng lại xúi giục giáo dân bản địa xem thường phép nước, quay lung lại với dân tộc mình, phá bỏ những tín ngưỡng truyền thống, xem thường thách thức nhà cầm quyền và sẳn sàng tiếp tay cho quân xâm lược khi chúng ra lệnh.

4) Từng bước xây dựng những căn cứ gọi là xóm đạo, xứ đạo để yểm trợ quân cướp nước và đối kháng với Nhà Nước bản địa, cốt làm suy yếu tiềm năng đoàn kết dân tộc và giúp vào việc mất nước được nhanh chóng hơn.

5) Điều nguy hiểm nhất của chủ thuyết kết hợp đạo đời này là sự nô lệ ngoại bang về tinh thần. Khi Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống cầu viện các hoàng đế Trung Hoa; họ chỉ tin vào một phạm trù nhân văn nhất thời. Nhưng một khi Vatican và bọn cố đạo tẩy não quần chúng bần cùng về quyền năng Thiên Chúa (mà thực chất là nằm trong tay các quyền lực của tây phương) thì họ đã phá bỏ lý luận chính trị thông thường và nâng thành một đức tin mê tín hoang đường không tranh cải được, nhưng lại có hiệu quả lâu dài khó dễ gột rữa nhanh chóng.

6) Trong khi nền tín ngưỡng Tam giáo và đạo lý truyền thống của dân tộc qua mấy ngàn năm chỉ phục vụ cho xã hội được thuần hóa đạo đức. Giòng tín ngưỡng ấy luôn luân lưu qua các triều đại một cách hài hòa và không hề đối kháng Nhà Nước để tranh giành quyền lực. Trái lại với tín ngưỡng xa lạ mới từ tây phương thì con chiên luôn được xúi giục manh động phản quốc để áp đặt cho kỳ được tôn giáo mới lên guồng máy Nhà Nước hầu dễ phục vụ cho quyền lợi của tây phương.

7) Giáo dân phản quốc không thấy mình có mặc cảm phản quốc; vì được truyền dạy rằng tiếp tay để tây phương sớm đô hộ dân tộc là một hành vi thánh thiện, là việc đạo, là thể hiện đức vâng lời tuân lệnh giáo hoàng mà rao giảng Tin Lành đến với mọi người đồng chủng, và sẳn sàng tử vì đạo nếu bị chống báng ngăn cản.

Vì vậy có kẻ chăn chiên như Hoàng Quỳnh đã từng hãnh diện tuyến bố “thà mất nước chứ không thà mất chúa!” vì quá tin tưởng vào một ông Chúa ở trên trời … phương Tây, thì thử hỏi những đầu óc con chiên ngu dại làm sao mà sáng suốt hơn được. Vì thế sự cuồng tín, cuồng đạo còn nguy hiễm hơn là cuồng vĩ.

III. Thời Đại Mới Hơn:

Khi thực dân cũ đô hộ nước ta, cùng với Vatican chúng đã hạ quyết tâm cải đạo cho kỳ được một ông vua bằng mọi phương cách; nhưng tiếc thay một Bảo Đại được nuôi dưỡng ở mẫu quốc xa rời tổ quốc khá lâu vẫn không làm thay đổi được cục diện.

Thời thế biến chuyển đã làm cho Pháp suy nhược và Mỹ thay thế vai trò thực dân mới, tiếp tục hợp tác với Vatican vì kỳ vọng vào bầy chiên bản xứ trung thành hầu lật được thế cờ. Vì thế vào năm 1954 đất nước bị bọn tây phương cấu kết chia đôi mà dân tộc Việt không hề được hỏi ý kiến hoặc trưng cầu.

Vatican và Âu Mỹ cho dựng hai chế độ Ca-tô Diệm Thiệu ở miền Nam bất kể nguyện vọng của dân chúng để kéo đất nước vào cuộc chiến thảm thương vô vọng thêm 20 năm nữa mới chịu buông tay vào năm 1975.

Cũng vì luôn dựa dẫm vào quyền năng của Chúa trên trời và Chúa dưới đất ở Vatican; cộng thêm vào viện trợ và vũ khí của Âu Mỹ mà mấy thế kỷ qua đám chăn chiên lẫn con chiên bản xứ từ một thành phần thấp kém trong xã hội ở buổi ban đầu váo thế kỷ 16, 17 bỗng cảm thấy vụt chốc vươn lên thành anh khổng lồ Goliath trong Thánh Kinh, hoặc tựa như chó berger cậy hơi chủ tây đầm, hung hản coi Chúa luôn ở cạnh mình mà xem trời bằng vung, bộc lộ thái độ ngạo mạn khinh thường dân tộc.

Mọi việc trái với đạo lý của dân tộc, nhưng một khi được các kẻ chăn chiên tha tội nhân danh Chúa ở trên trời là xong, lương tâm không còn bị cắn rức nữa và cứ thế mà tiếp tục tiếp tay cho ngoại bang không ngần ngại.

Than ôi! thời oanh liệt qua đã gần 40 năm rồi, nhưng vì Vatican và Âu Mỹ vẫn còn hét ra lửa mữa ra khói trên vũ đài thế giới nên bầy chiên vẫn chứng nào tật nấy. Mới hoàn hồn chưa được bao lâu vì chủ bỏ chạy không kịp “di cư” toàn thể bầy chiên Việt đến “xứ tự do Vatican”, nay lại móc nối nhau trong ngoài lại mưu toan phản quốc thêm lần nữa.

IV. Cuộc Chiến Văn Hóa:

Ngày nay với các tiến bộ thông tin nhanh chóng, với vũ khí càng tối tân Âu Mỹ vẫn không từ bỏ các cuộc “thánh chiến” (crusades) vào các vùng có nền văn hóa phi Ki-tô. Khi xua quân Mỹ vào Iraq, TT. Bush con đã tuyên bố một câu trắng trợn “Đây là một cuộc chiến tranh văn hóa giữa Christian và Muslim.” Câu này đã bộc lộ tâm cảnh của các đầu óc thực dân xưa nay của Âu Mỹ, ngày nào chưa thống trị được nhân loại thì ngày ấy chiến tranh chưa thể chấm dứt.

Bầy chiên da vàng trong và ngoài nước Việt vì thế đã nhận được ngân quỉ tài trợ từ đủ loại nguồn chìm và nổi để phá rối và khuynh loát đất nước liên tục. Mỹ đã không che giấu các “phân” (funds) này như The National Endowment for Democracy (viết tắt NED), nằm trong tài khoản của USAID và là một bộ phận của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, hay The International Republican Institute (IRI) đã nhận khoản 1 triệu 2 đô-la từ NED trong năm 2009 để phá hoại nội bộ các nước kém thân thiện với Mỹ. Xem thêm ở: http://en.wikipedia.org/wiki/National_Endowment_for_Democracy

Điều đáng để ý ở đây là trong các chương trình hoạt động quấy rối nhận tiền của NED có Journal of Democracy, the World Movement for Democracy, the International Forum for Democratic Studies, the Reagan-Fascell Fellowship Program, the Network of Democracy Research Institutes, và the Center for

International Media Assistance.

Do đó mà các loại báo … hại, giấy và mạng của các nhóm gọi là đấu tranh cho Dân chủ, Tự do tôn giáo và Nhân quyền vv… của bầy chiên vàng trên thế giới, trong đó kể cả các đài công ty làm văn nghệ giải trí, các đài VOA, BBC, RFI vv… đều đua nhau xin “phân” của Mỹ để sống qua ngày. Các chiêu bài trên chỉ là điểm cho diện là sách lược tiêu diệt nền văn hóa truyền thống của dân tộc.

Vẫn giống như cha ông họ trước đây, bầy chiên da vàng hải ngoại lại bao thầu tất cả các dịch vụ “chống cộng có lương”. Cứ thử đọc tên các tổ chức chống cộng hằm bà lằng là đã thấy đến 90% thấp thoáng bóng dáng nhà thờ và dân Chúa.

Vì thế vụ TNT (xin đừng nhầm với chất nổ TNT – TriNitroToluene) do bầy chiên da vàng bỏ xứ đánh phèn la… lủng ở Washington DC gần đây chỉ là một hoạt động thường xuyên … kiếm cỏ trên sân chủ để gậm mà thôi. Đã bao lần bị chủ Âu Mỹ lừa gạt đưa thân vào tử lộ nhưng một khi CHúa trên trần ở Vatican vẫn còn hợp tác với tây phương thì … ta nào có oán trách gì chủ, vẫn hăng say phục vụ theo lời chủ sai bảo mà thôi. Mối hận với đồng chủng thì khó quên còn bị chủ gạt thì chỉ là chuyện nhỏ vì ta, cũng như cha ông ta vẫn còn cần chủ nuôi để mà sống cơ mà.

Cứ xem phản ứng … yên lặng của Nhà Nước Việt Nam thì đủ thấy họ chẳng xem các hoạt động ruồi bu của bầy chiên da vàng này ra gì cả. Ngay cả Vatican kia họ còn coi xem thường huống chi là bầy chiên nô lệ.

Mọi người đều lấy làm lạ là bầy chiên da vàng chiếm đoạt các môi trường truyền thông trong các cộng đồng ở xứ người rồi đua nhau … nổ như TNT đầy hoang tưởng bệnh hoạn đã gần 40 năm nay nào có thấy CSVN … run rét như họ thường tự sướng, mà đất nước lại càng giàu đẹp hùng mạnh thêm đến nổi chủ của chúng còn ‘XIN’ quay lại làm ăn.

Đồng hương ai cũng than lúc còn cả 1 triệu quân, súng ống giắt đến tận răng, chủ và Chúa luôn đứng bên cạnh mà còn bỏ của chạy lấy người thì nay chỉ còn vài tên lão chiến binh với súng nước, gậy chống cùng bình oxy và xe lăn thì còn lòe được ai mà cứ mãi nhi nhô đến chán.

Chính sách hiện nay của Nhà Nước tuy âm thầm mà thực hữu ích cho bầy chiên còn lưu lại chút lương tâm dân tộc và giúp họ “hoàn lương” là kiên quyết đập tan “hào quang bất khả xâm phạm” của đám chăn chiên bản xứ do bấy lâu nay dựa hơi ngoại bang mà ảo tưởng có được. Đến lúc con chiên nhìn ra Chúa thứ hai cuả họ cũng chỉ … là con người tầm thường và phải tuân thủ luật pháp quốc gia như mọi công dân khác thì đất nước mới yên hòa vĩnh viễn được.

Thiên Lôi

 
 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,

Ba que tụt quần theo giặc sống nhờ mà đéo biết thân nên vẫn còn xỏ lá

CXN


Đọc mấy cái tiêu đề của CXN (Cờ.. hó.. xứ người) mà thấy được đầy đủ cái khốn nạn của đám tay sai ngụy quyền xưa! Đúng là “không ăn được thì đạp đổ” hay là “thèm ăn giả gắp cho người” là bản chất của đám VNCH (Vong Nô Chó Hoang)!

Đấy là Human Rights Watch?

Tôi chẳng có thời gian để mà viết về mấy cái con cờ.. hó này nên sưu tầm những bài viết của các bạn yêu nước trên mạng đã viết về chúng, cái giống mà trong thế giới văn minh ngày nay họ vẫn chưa biết đặt tên cho chúng là giống gì?

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Mười Một 25, 2013 in Antinguy

 

Nhãn: , , , , , , , , ,